ZingTruyen.Top

U Mê - truyện BL Việt Nam

#16

biotin124

Chương 16: Khó hiểu.

---

Bởi vì khí hậu ở Đà Lạt quanh năm đều se se lạnh, để bồi dưỡng kĩ năng bơi lội cho các học sinh ở trường là chuyện vô cùng khó khăn. Mấy năm gần đây, vì chưa đủ kinh phí xây dựng hồ bơi bên trong khuôn viên nhà trường, nên hiệu trưởng đã kí hợp đồng hợp tác lâu dài với phía Hồ Bơi Phù Đổng. Mặc dù đường phải đến hồ bơi cũng khá là xa, nhưng vì nhiệt độ nước ở đây luôn được duy trì từ hai mươi tám đến gần ba mươi độ C, diện tích hồ khá rộng nên học sinh trong trường vô cùng háo hức đăng kí theo học.

Bơi lội mặc dù không được xếp vào nhóm môn chính, nhưng lại có lượng lớn học sinh tham gia. Trong tuần đều đặn từ thứ tư đến Chúa Nhật đều có lịch học, lịch học luôn là cố định. Mỗi ngày sẽ bắt đầu học từ tám giờ sáng, mỗi lần song song hai lớp tham gia được học xuyên suốt khoảng một tiếng rưỡi sau đó sẽ thay thế bằng hai lớp tiếp theo. Luân phiên như vậy, đến sáu giờ chiều lớp bơi ở đây cũng sẽ kết thúc. Trường sắp xếp lịch học vô cùng chu đáo để tất cả học sinh trong trường mỗi tuần đều được tham gia vào lớp bơi này một lần.

Hôm nay sau giờ nghỉ trưa, buổi chiều lớp 11A và 11B sẽ không có tiết chính quy, thay vào đó những học sinh không đăng kí học bơi sẽ ở lại phòng tự học thêm một tiếng rưỡi để ôn tập lại những môn đã học trước đó, sau giờ tự học các bạn mới được về nhà nhằm tạo ra sự công bằng đối với các học sinh đăng kí tham gia rèn luyện thể chất.

"Tử Kỳ có đăng kí học bơi không? Để mình làm danh sách gửi cho huấn luyện viên luôn!"

Kia là lớp phó thể dục thể thao của lớp quan tâm hỏi hắn. Tử Kỳ đã theo dõi lịch học suốt từ đầu tuần, cũng biết hôm nay trước buổi chiều phải đăng kí học giáo dục thể chất. Trong giờ phút quyết định sẽ đăng kí hay là không, hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cũng biết bơi rồi thì cần gì phải học bơi tiếp nữa? Thà là ở lại phòng tự học đánh một giấc dài tới lúc tan trường còn hơn.

"Để tao suy nghĩ đã..."

Đã mười một giờ thiếu mất rồi, hắn uể oải nằm dài ra bàn cảm thấy đầu không được minh mẫn chút nào. Có lẽ do hôm nay hai tiết Văn Học lại còn đi kèm một tiết Lịch Sử, học các môn xã hội kiểu gì hắn cũng phải ngáp ngắn ngáp dài. Vậy mà hôm nay liên tục hẳn ba tiết, không biết bản thân rốt cuộc đã ngủ tới ngủ lui mấy giấc, nhưng cứ mỗi lần hé mắt nhìn đồng hồ thời gian lại cứ chầm chậm trôi thách thức sự kiên nhẫn của bản thân đến lạ.

Mà mấy lần ngủ gục giật mình nhìn sang Lam Tuyên hắn lại thầm cảm thấy nể anh biết bao. Cả ngày dài như vậy mà chẳng bao giờ hắn thấy anh tựa lưng vào ghế hay chùn người xuống. Cả người anh lúc nào cũng giữ một đường thẳng tắp nghiêm túc vô cùng.

"Lớp trưởng!"

Dạo gần đây, cứ mỗi lần tai anh nghe hai từ đó bằng giọng của hắn, y như rằng trong lòng tự đoán bản thân sẽ phải đối diện với những phiền phức vốn không hề muốn.

"..."

Nếu như anh không đáp lại, cũng không quay xuống nhìn để tạm xem là lắng nghe những điều mà hắn muốn nói. Tử Kỳ chắc chắn sẽ nhảy tót lên chỗ anh ngồi, ra sức dùng tất cả những gì bản thân có thể để tạo ra sự chú ý với anh.

"Lớp trưởng có học bơi không vậy?"

"..."

Anh nhích người một cái để khoảng cách giữa mình và hắn không gần gũi như ban đầu, tiếp tục chăm chú vào quyển tập Địa Lí, xem lại hết một lượt nội dung bài cũ, vẫn kiên định không có nhã ý sẽ đáp lại hắn.

"Tử Kỳ muốn biết lớp trưởng có học bơi không để làm gì vậy?"

Cái thằng chết tiệt lớp phó thể dục thể thao gì đó quả thật rất là nhiều chuyện, chuyện riêng hắn hỏi anh mà nó từ đằng xa đến như vậy cũng hóng tới cho bằng được. Hắn liếc nhìn sang bên đó, miệng nói ra những lời vô cùng ẩn ý.

"Thì lớp trưởng có vẻ không ưa gì mình, nên mình hỏi để biết lớp trưởng có học bơi không thì mình né ra, mất công lại khiến lớp trưởng cảm thấy khó chịu!"

"À, vậy thì quyết định luôn đi nhé, vì lớp trưởng có học bơi nên Tử Kỳ sẽ không đăng kí!"

"Ok!"

Lúc đó anh không giấu được cái thở phào nhẹ nhõm. Coi như hắn cũng có chút lòng tự trọng, không nhất thiết là bám lấy anh ở lớp thể chất.

...

Giờ ăn trưa, hắn cũng giống như những người khác, muốn tiết kiệm thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nên chỉ cần chuông báo hết giờ là sẽ vội vàng cùng với Minh Tuấn chạy ngay xuống chỗ nhà ăn. Hơn một tuần nay, ngày nào hắn để ý cũng thấy anh chỉ ngồi duy nhất có một chỗ đó. Món anh chọn thường xuyên luôn là đồ chay, anh sẽ lấy thêm rau và bỏ qua phần tráng miệng nếu như đó là bánh ngọt.

Tất cả học sinh trong trường đều đăng kí phần ăn trước đó hai tuần, danh sách món ăn đi kèm với sự lựa chọn sẽ được dán ở bảng thông tin để mỗi người tự dò lại trước khi vào nhận cơm. Chính vì vậy, cũng không có gì gọi là khó khăn nếu như hắn có ý chủ động ra trước để lấy phần ăn cho cả anh nữa.

"Ủa hôm nay Kỳ ăn chay hả?"

Minh Tuấn thấy hắn ta xếp hàng vào khu vực nhận cơm chay, hai mắt cậu tròn xoe kinh ngạc. Bởi vì hắn ngày nào cũng ăn cơm mặn, ăn một phần thấy còn không đủ, hắn mặt dày xin luôn cả thức ăn thừa của cậu. Vậy mà hôm nay chẳng hiểu có phải đứng nhầm hay không lại xếp hàng ở chỗ lấy phần cơm chay.

"Không, cơm của tao tao lấy rồi, cái này là tao lấy cho người khác!"

"Người khác?"

"Ờ! Người khác!"

"Là người nào vậy? Đừng có nói là chấm được cô nào rồi đó nha!"

"Chấm mút cái gì!"

Hắn hung dữ dùng chiếc đũa gõ lên đầu Minh Tuấn một cái, vẻ bề ngoài tỏ ra bản thân không hề hài lòng với câu trêu chọc ban nãy.

"Yêu đương gì tầm này, tao là con người của nghĩa khí, bạn bè mới là trên hết! Biết chưa!"

"Nghĩa khí quá ha, rồi tóm lại là nhiệt tình xuống đây sớm như vậy, lấy cơm trưa cho ai?"

"Đoán xem!"

Để cái hành động nhiệt tình kia xuất phát từ tâm, hắn cũng phải quan sát đối phương suốt một tuần rồi. Lam Tuyên vốn dĩ không thích chạy nhảy đùa giỡn, thế nên việc tranh với đám bạn để lấy được phần cơm sớm là chưa từng có bao giờ. Bình thường anh lúc nào cũng rất bình thản từ tốn, đợi đến khi lấy được phần cơm thì rau xanh để ăn kèm cũng chẳng còn nhiều để mà chọn lựa. Thậm chí còn có lúc hắn nhìn thấy anh phải ăn phần cơm cháy thừa trong nồi.

Đó là còn chưa kể lắm khi bởi vì ăn muộn nên chén canh cũng không còn đủ độ nóng nữa. Mà anh thì đôi lúc có hay ợ hơi, nếu như đoán không lầm thì hắn cũng chắc là anh bị đau dạ dày dạng nhẹ.

Những hành động của hắn khi bày biện sẵn bữa trưa cho anh vô tình lại lọt hết vào tầm mắt của H, hắn lấy thêm rất nhiều xà lách thủy tinh, loại mà anh ở nhà thường hay ăn nhất, trong đó còn có cả cà chua thân gỗ, hôm nay món tráng miệng không phải là bánh mà là rau câu, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hắn cảm thấy cũng chỉ có vị coffee là phù hợp với anh nhất.

Món canh bí xanh nấu với thịt bằm hắn cũng rất chú trọng lấy thật nhiều nước cho anh, đem cơm ra chỗ bàn hắn còn học theo những gì mà bản thân quan sát suốt mấy ngày nay, phải để sẵn ở đó một chai nước suối. Bởi vì đó cũng là thói quen lành mạnh của anh.

"Ủa chỗ ngồi đó không phải của lớp trưởng lớp mười một A hả?"

"Còn người đó là Tử Kỳ học sinh mới chuyển vào mà đúng không?"

"Sao nó phải dọn sẵn chỗ ngồi cho Lam Tuyên vậy nhỉ?"

"Tao cũng đang thắc mắc đây nè?"

"Kì lạ!"

"Ê ê, thằng Tuyên tới rồi kìa!"

Nếu như là mọi ngày, sự xuất hiện của anh có lẽ cũng không đến nỗi bị dồn hết mọi chú ý giống như thế này đâu nhỉ? Hiện tại cũng là anh giống như thường lệ từ trên cầu thang bước xuống, nhưng hình như chính bản thân anh cũng cảm thấy tất cả mọi ánh nhìn đều đang lần lượt đổ dồn về mình, lần này những lời xầm xì bàn tán từ khắp mọi nơi ngược lại cũng thu hút sự chú ý của anh, anh nghe qua một lượt liền đoán chắc là có chuyện gì đó không được hay đang từ từ tiến về phía mình.

Lúc tới gần khu vực bàn ăn, nhìn thấy hắn đã đứng chờ sẵn ở chỗ của mình, anh liếc nhẹ lên bàn còn thấy hắn đặt sẵn khay cơm ở đó. Ban đầu vốn chỉ nghĩ là Tử Kỳ lại muốn ngồi ăn cùng mình, thế nên lúc chạm mặt Lam Tuyên đã cố ý phớt lờ đi thẳng vào chỗ xếp hàng, định bụng rằng hôm nay phải tìm một vị trí khác mà an phận thôi.

"Ế, lớp trưởng đợi một chút!"

Tử Kỳ ngược lại bất chấp những lời xì xầm của đám học sinh, thậm chí còn mặc kệ cả những ánh mắt đầy sự tò mò đang đổ về phía của hắn.

"Lấy cơm rồi nè, lấy sẵn rồi nè!"

"..."

Anh cau mày nhìn chỗ quen thuộc mà bản thân thường hay ngồi, thấy đúng là ở đó có sẵn một phần cơm chay, cách lấy rau xanh, tráng miệng và kèm theo cả nước suối cũng y hệt với thói quen của mình.

"Ngày nào cũng ăn trễ hết, cơm canh còn được gì đâu, buổi chiều ngủ dậy lại đau dạ dày, mẹ có dặn..."

"Cậu im đi!"

"..."

Dường như anh không muốn tiết lộ cho tất cả những người xung quanh biết rõ về mối quan hệ giữa hắn và mình. Ngay khi hắn có ý nhắc đến từ "mẹ", anh lập tức ngắt lời bằng một thái độ vô cùng khó hiểu.

"Người ta thấy mấy người đau dạ dày nên có ý tốt thôi mà, biểu cảm như vậy là có ý gì? Làm chuyện tốt cũng là phiền phức hay sao?"

"Cậu muốn làm chuyện tốt lắm có đúng không?"

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên mà anh cáu gắt với hắn thế này, nhưng suốt một tuần qua kể từ sau việc hắn mua trả chiếc điện thoại mới cho anh, nhìn thấy anh vẫn dùng chiếc điện thoại đó, ở trong nhà cũng không tỏ ra khó chịu như những ngày đầu, hắn còn cho là anh đã dần cảm thấy quen rồi. Đến lúc này, mục đích chính cho sự quan tâm của hắn cũng chỉ muốn bản thân được anh nhìn nhận như một người nhà mà thôi. Nhưng hóa ra những gì hắn thấy, lại chỉ là mặt hồ yên ả ôm sâu vào lòng những mạch nước xoáy.

Nếu như anh cứ phải thẳng thắn nói ra, thì câu nói của anh trước những việc mà hắn làm cũng chỉ lặp đi lặp lại như vậy mà thôi.

"Cậu chỉ cần tránh xa tôi ra một chút là đủ tốt rồi! Cảm ơn!"

"Nè..."

Phần cơm đó, hắn là đang có ý tốt thật nên mới dành thời gian của mình để lấy cho anh. Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai ở chỗ nào, có điều gì đằng sau việc tốt của hắn mà lại khiến cho anh khó chịu đến mức từ chối luôn việc ăn trưa.

"Được rồi, lần sau không như vậy nữa... đã lỡ lấy rồi thì lớp trưởng cũng ngồi xuống ăn đi chứ!"

"Cậu lấy ra thì cậu tự ăn cả hai phần đi!"

"Nè! Cái đồ..."

Rõ ràng hắn tức đến phát điên, thật sự muốn lớn tiếng chửi anh một trận mới có thể thỏa hết nỗi lòng này. Nhưng lại quay sang chỗ Minh Tuấn đang đơ người ra nhìn mình, hắn cũng không muốn tự trét bùn vào mặt thêm nữa, đành ra vẻ không có chuyện gì to tát, tự trấn an bản thân rồi tự cười xòa xua tay để cho qua chuyện.

"Chắc lớp trưởng mắc cỡ đó mà, thôi ngồi xuống ăn đi, ăn đi!"

Lúc Lam Tuyên đi xuống cầu thang, cạnh bên anh còn có H nữa, quan sát những chuyện đã diễn ra có lẽ H cũng cảm thấy Tử Kỳ vào lúc này vô cùng tội nghiệp, nhưng có lẽ cách quan tâm này của hắn thật sự không hề phù hợp với con người anh.

Học sinh trong trường và những lời bàn tán ác ý nghĩ là vô hại nhưng thật ra vô cùng đáng sợ. Môi trường học ở đây không giống như phía trời Tây, Tử Kỳ có lẽ đã quá cởi mở, hắn không biết dù chỉ là chuyện cỏn con bàn qua tán lại cũng có thể biến thành sự công kích.

Con người Lam Tuyên lại quá nhạy cảm, đặc biệt là cách sống tĩnh lặng của anh, anh không muốn xung quanh có lời xì xầm bàn tán về mình, thế nên dù những việc Tử Kỳ đang làm cho anh xuất phát từ ngầm ý tốt cũng chưa chắc người khác nhìn vào đã hiểu rõ hết cái ý tốt đó của hắn. Đến một lúc nào đó những lời đồn đại vượt ra khỏi tầm kiểm soát, e là anh lại giống như xưa, cứ đi hết một vòng rồi lại quay về vị trí ban đầu, sống trong sự sợ hãi xa lánh tất cả những người xung quanh, bởi vì đối với anh không có thứ gì đáng sợ bằng những lời con người nói ra.

Nếu như thật sự muốn quan tâm đến anh, anh mong rằng người đó chỉ âm thầm mà bày tỏ là đủ lắm rồi.

Có thể hắn sẽ không hiểu được những gì bên trong suy nghĩ khiến anh cáu giận như vậy, hoặc cũng có thể hắn sẽ cảm thấy hơi quê độ một chút trước sự tuyệt tình của anh, nhưng rồi bằng một cách nào đó chỉ hắn mới hiểu, vài gói thuốc dạ dày lại âm thầm đặt vào trong ngăn bàn Lam Tuyên như thể thay thế cho lời xin lỗi.

Cuối cùng Tử Kỳ lại chứng minh cho anh thấy rằng, hắn không để những chuyện vớ vẩn làm tâm trạng mình mất vui, sự quan tâm của hắn vẫn là như vậy, bằng cách này hay bằng cách khác thì hắn chắc chắn vẫn sẽ làm cho anh.

...

Trưa hôm đó, anh thì cái dạ dày trống rỗng, hắn thì căng bụng ra để ăn cho hết hai phần cơm kia. Đầu giờ chiều nhìn qua nhìn lại trong lớp cũng đã tản ra, một số ít về phòng tự học, một số khác nhanh chóng mà tới vị trí học bơi. Hắn không có xe riêng, đứng lóng ngóng một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy tên Minh Tuấn dắt chiếc xe máy từ trong bãi xe lề mề bước ra.

"Ê! Tới đây nhờ xíu, cho đi ké với!"

"Hả? Nhưng mà tao đi tới chỗ học bơi mà!"

"Thì tao biết mày đi tới chỗ học bơi mà!"

Không cần đợi đối phương đồng ý, Tử Kỳ tự ý chen vào giành luôn việc cầm lái, cũng may Minh Tuấn còn có một cái nón bảo hiểm dự phòng. Xuống phía sau xe rồi, chàng công tử bột ấy vẫn không chịu ngừng thắc mắc về hành động đầy lạ lùng của hắn.

"Tao tưởng mày không đăng kí học bơi chứ! Không phải đã nói với lớp phó thể dục là nếu có Tuyên thì mày sẽ không đăng kí học bơi rồi à?"

"Ui trời, hơi đâu mà mày đi tin lời tao vậy!"

Hắn ngồi phía trước, một tay cầm lái, tay còn lại hung dữ đánh một cái "bốp" lên nón bảo hiểm của người phía sau, làm như chuyện bản thân nói xạo luôn là đương nhiên, người khác phải tự biết chọn lọc thông tin xem có nên tin vào những lời hắn nói hay không mới phải.

"Ai biết đâu, lúc đó thấy mày đinh ninh khẳng định... chắc Tuyên cũng tin là mày không học bơi đó!"

"Tao nói cho mày nghe, sau này những gì tao nói mày tuyệt đối chỉ nên nghe cho vui thôi ha! Hồi ở Mỹ tao có phốt nặng lắm đó?"

"Hả, phốt gì vậy?"

"Thì nói một đằng mà làm một nẻo chứ còn gì nữa! Kakaka"

Giọng của hắn cười đến sảng khoái như vậy, chuyện đã lừa người khác xem như chẳng có chút gì áy náy. Chỉ có mỗi Minh Tuấn vẫn còn cau mày nhăn nhó phía sau, vốn không đoán được ra là làm thế nào Tử Kỳ có thể thay đổi được cả danh sách đăng kí của tên lớp phó thể dục.

"Nhưng mà... ban đầu mày đã bảo lớp phó thể dục đăng kí cho mình ở lại trong phòng tự học rồi mà? Sau đó vẫn có thể đổi lại sao?"

"Ba cái chuyện cỏn con đó mà, tao lươn lẹo chút xíu là lừa được nó đổi giùm cho thôi chứ có gì đâu! À mà... chỗ học bơi có bán quần bơi không vậy? Tao chưa có quần bơi nữa!"

"À có, trong đó có bán đầy đủ luôn!"

"Đi thôi bạn ơi!"

Tử Kỳ ở phía trước bất ngờ vặn ga một phát khiến cho Minh Tuấn phía sau giật mình phải ôm chặt lấy hông hắn. Hắn bất chấp bản thân còn chưa có kinh nghiệm chạy xe máy ở đường Việt Nam, nhưng vẫn phóng một mạch tới thẳng hồ bơi mặc dù Minh Tuấn ngồi phía sau lưng hắn không ngừng la ó.

Lúc đi thì Tử Kỳ hăng hái dữ lắm, dừng xe ở trước cổng hồ bơi hắn lại đột nhiên đứng chần chừ một lúc, phân vân không biết có nên vào hay không. Con người của Tử Kỳ kể ra cũng lạ, cứ hành động trước khi cái đầu nghĩ thông, sau đó hắn lại cảm thấy không biết phải đối diện thế nào với người anh em khó tính của mình. Vì rõ ràng chính anh cũng nghe, lời hắn nói khi đó có ý khẳng định sẽ không để cho sự xuất hiện này của mình làm anh cảm thấy khó chịu.

Vậy mà cuối cùng hắn cũng chọn học bơi.

Mình có quá đáng quá không ta?

Mua đồ bơi xong, hắn rón rén từ phía bên ngoài di chuyển vào trong, nhìn thấy anh xách chiếc túi rút màu đen khựng lại ở chỗ cửa phòng thay đồ nhìn hắn, hắn thấy mình thật sự có hơi kì cục một chút. Ánh mắt đó của anh khi nhìn thấy sự xuất hiện của hắn hình như không hề có chút ngạc nhiên nào cả, thậm chí hắn còn có cảm giác giống như anh đã thừa biết điều đó từ trước.

"Ừm..."

Chỉ có vậy, Tử Kỳ bây giờ lại cảm thấy thật khó lòng đối diện với ánh mắt đó của anh. Hắn cầm chiếc quần bơi bối rối khua khua trên tay, giọng điệu giống như đang giải thích cho sự kì lạ của mình, mặc dù không biết chừng Lam Tuyên có thèm để tâm đến hắn hay không.

"À... ban đầu định không học bơi... nhưng mà ở lại phòng tự học thì chán quá... nên đã đổi ý!"

"Oh!"

"..."

Chuyện hắn có đổi ý hay không và bởi vì lí do gì tự nhiên lại đổi ý cách đột ngột như vậy xem ra cũng đâu cần phải trình bày với anh. Nhưng mà hắn cứ thấy trong lòng áy náy, nếu không nói cái cảm giác khó xử này nhân lên gấp bội, mà nói ra thì lại nhận lấy từ anh một thái độ xem thường đầy hiển nhiên.

"Nè... thái độ đó là sao vậy?"

Gương mặt anh sắc lạnh không hề có chút cười cợt biểu hiện, nhưng từ trong ánh mắt đầy sắc lạnh đó, hắn cảm thấy hàng triệu từ ngữ vốn không ra gì đang được đem ra diễn đạt về mình.

"Nè..."

Kể cả khi anh không hề đáp lời hắn câu nào, cứ im lặng mặc kệ quay đi như vậy, hắn lại cảm thấy cái thái độ vừa rồi của anh là đang trực tiếp kiếm chuyện với mình.

"Chờ chút coi!"

"..."

Hắn trống không gọi anh như vậy, cái bộ dạng khách sáo mọi khi hình như đã bị cục tức đè lên mất rồi. Mặc dù anh lúc này không hề quay lại có ý sẽ tiếp tục nghe hắn nói, mấy bước chân thong thả của anh lại có vẻ như cũng muốn được nghe thử xem đối phương sẽ nói những gì.

"Thật ra ban đầu tao cũng không muốn làm cho mày cảm thấy khó chịu! Nhưng mà tao nghĩ... mày khó chịu thì kệ mày chứ! Tại sao tao lại phải chọn bỏ học bơi chỉ vì sợ mày khó chịu, trong khi bản thân tao thích bơi như vậy!"

"..."

Đây cũng không phải lần đầu tiên mà hắn xưng tao gọi mày với anh, nhưng có lẽ khác với đôi chút kinh ngạc lần đầu, hiện tại anh chỉ cảm thấy lười nhận xét về hắn. Từ tận thâm tâm của Lam Tuyên nếu như đã không có tôn trọng, một tiếng "anh" và một tiếng "em" đối với bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Sao vậy?"

Tử Kỳ tiến tới một chút, gương mặt đầy cợt nhã của hắn nhìn anh, dường như đang đoán trúng là anh cảm thấy khó chịu vì cách xưng hô của hắn.

"Bạn cùng lớp thì gọi như vậy thôi chứ... mày cũng đâu có phải anh ruột của tao, mà tao thấy... mày cũng đâu có muốn người ta biết chuyện tao là em nuôi của mày... mặc dù tao không biết lí do của mày là gì? Cảm thấy xấu hổ chăng? Nhưng tại sao mày lại phải xấu hổ chứ?"

"Tử Kỳ!"

"Tao đây!"

"..."

Có những chuyện anh giá mà mình có thể trực tiếp nói ra thì hay biết mấy, ít nhất hắn cũng không phải cứ đoán non đoán già, rồi sau đó vì không thể nào hiểu hết tất cả tâm tư của anh, hắn lại nuôi trong lòng một mớ hiểu lầm như vậy.

Anh muốn nói, nhưng có lẽ cũng không quan trọng đến vậy. Chỉ cảm thấy nếu như bị hiểu sai đi một chút, bị hắn ghét nhiều hơn một chút, khoảng cách mà bản thân hi vọng sẽ có thể níu gần lại rồi cứ vì những lí do đó mà chầm chậm rời xa hơn. Hoặc là vậy đi, anh cũng đã quen rồi cái cảm giác cứ gặp gỡ làm quen rồi lại quay về trạng thái cô đơn giống như lúc đầu. Thật sự mà nói, tất cả đều do chính bản thân anh mà thôi. Không trách được hắn ta hiểu lầm, chỉ trách anh cứ khiến cho hắn hiểu lầm mà lòng lại quá lười thanh minh.

"Tôi phải đi thay đồ!"

"Không phải vừa định nói gì sao? Muốn nói gì thì nói đi, cảm thấy khó chịu khi bị gọi như vậy chứ gì? Nhưng mà nếu như mày không muốn chấp nhận việc có một đứa em nuôi... tao cũng đâu việc gì cứ phải gọi mày theo đúng vai vế đâu chứ! Rõ ràng tao với mày đang là bạn học cùng lớp kia mà!"

"Cậu muốn gọi thế nào cũng được!"

Mặc dù ngắt lời hắn như vậy, sợ hắn ta vẫn chưa hiểu rõ ý mình nên Lam Tuyên cố tình quay lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.

"Mày – tao cũng được! Nhưng nếu đã mày – tao ở trường thì về nhà cũng đừng giả vờ ngoan ngoãn anh – em ở trước mặt mẹ!"

"Vậy à? Ai mới là người đang giả vờ ở đây? Tao thấy mày cũng chỉ giả vờ ở trước mặt mẹ thôi mà, sao mày không nói thẳng với mẹ là mày không muốn có em nuôi đi! Mày không thể nào thay đổi được quyết định của mẹ nên cứ cảm thấy cáu gắt khó chịu trước sự có mặt của tao đúng không?"

"..."

Những lời này của hắn làm anh cảm thấy hoài nghi, anh không biết rốt cuộc hắn ta đã nghĩ về mình thế nào. Cũng không rõ có phải cái cảm giác này là đang đau lòng hay không, nhưng mà cổ họng anh cứ nghẹn đắng lại, hốc mũi và khóe mắt của anh cứ cay như bị sặc nước.

Tranh luận nhiều có lẽ cũng chẳng tốt đâu, anh chỉ muốn lúc này nhanh nhất có thể là được hòa mình trong làn nước ấm áp kia. Vậy nhưng anh cứ im lặng mà quay đi thì hắn ta lại cảm thấy khó chịu bứt rứt ở trong lòng chẳng nguôi.

...

Buổi học bơi đầu tiên của hắn có vẻ không vui, tiếng hò hét lôi kéo ồn ào chỉ là nhất thời phân tán đi sự chú ý hướng về phía anh.

"Êh Tử Kỳ, nhìn lớp bên kia đi..."

Minh Tuấn kéo hắn ta luồn qua phía sau đám bạn, bởi vì hồ bơi này khá rộng, Phần chiều dài được chia làm hai cho hai lớp học riêng biệt. Học sinh mỗi lớp sẽ tập bơi dọc theo chiều ngang của hồ, chính vì vậy mà đám nữ sinh của lớp bên cạnh cứ rủ rê lôi kéo nhau dồn lại ở giữa, mục tiêu của tụi nó đương nhiên là dàn hot boy lớp 11A chứ còn gì nữa.

"Ê, cái tên người mới đó... nhìn body cũng hút quá ha!"

"Người ta là du học sinh mà, sao không hút được, đối thủ cạnh tranh trên bảng xếp hạng nam sinh thanh lịch của Lam Tuyên đó!"

"Nhưng mà tao vẫn thích kiểu như Lam Tuyên hơn, lạnh lùng như vậy mới là gu của tao!"

"Ừm, người ta nói con trai lạnh lùng mới chung thủy, kiểu như Tử Kỳ tao thấy... cứ chơi bời sao á!"

Người ở phía bên này không thể nghe rõ mấy lời bàn tán từ phía bên kia, chỉ thấy mấy cô nàng tụm lại đồng loạt đều hướng ánh mắt về phía của mình nói nói cười cười, Lam Tuyên có vẻ không thích điều đó, anh bắt đầu tập trung vào việc lấy hơi ngụp lặn trong nước. Tử Kỳ thì hoàn toàn ngược lại với anh, hắn thấy đám con gái của lớp bên kia bàn tán hướng tầm nhìn về phía mình, liền bắt đầu lợi dụng lúc bơi tự do để mà bắt chuyện làm quen.

Ban đầu anh vốn dĩ chỉ tập trung quay mặt vào phía thành hồ bơi, chăm chỉ làm động tác đứng nước kết hợp ngụp lặn để rèn luyện phần hơi thở cho mình. Nhưng hắn ta ở phía sau anh giọng điệu lại hoàn toàn tự tin vào khả năng bơi lội từ bé của mình, cứ liên tục kể về việc đã từng tham gia giải bơi lội trong trường ở Mỹ, khoe với cả đám bạn về độ rộng lớn và hoành tráng từ các hồ bơi ở bên ấy.

"Tử Kỳ, bên Mỹ học tốt như vậy tại sao lại về Việt Nam làm gì chứ?"

Khi có người hỏi hắn câu đó, hắn lại không hề nghĩ ngợi gì liền đáp lại họ một cách bỡn cợt.

"Thì tại gu của Kỳ là con gái Việt mà... học nhiêu đó đủ rồi, về Việt Nam kiếm người yêu chứ!"

Dưới mặt hồ trong veo, đôi hàng mi Lam Tuyên chầm chậm nâng lên, anh cảm thấy con người của hắn thật là gian xảo, dường như trong đầu hắn lúc nào cũng có sẵn thứ để mà ứng biến. Hắn hay thật đấy, chẳng giống như anh... ngay cả việc tự thanh minh cho mình mà anh cũng không làm được.

"Có thật là chưa có bạn gái không đó, cái miệng này... không tin được đâu nha!"

"Ơ, Kỳ đang độc thân thật mà... vẫn đang tìm kiếm một nửa đây nè!"

Lúc hắn còn khua môi múa mép, tên Minh Tuấn ôm lấy cái phao vụng về đạp nước tiến tới, giọng điệu muốn làm khó cái câu nói đầy mùi vị hư cấu của hắn ban nãy.

"Ờ... đang bận tìm kiếm một nửa mà suốt ngày tao thấy mày toàn đi kiếm chuyện với lớp trưởng không à!"

"Nè, mày nói cái gì đó thằng chó kia!"

"Tao nói không đúng chắc! Chuyện hồi trưa đó, nhiệt tình đến mức lấy sẵn cơm trưa cho lớp trưởng luôn, người không biết còn tưởng mày đang dàn trận tán tỉnh lớp trưởng đó chứ!"

"Ê bậy nha!"

Miệng vừa quát tay hắn vừa liên tục tát nước vào mặt đối phương.

"Tao là trai thẳng nha mạy!"

"Oh, trai thẳng... mà đọc truyện của anh H?"

"Cái đó... cái đó tao đọc chơi thôi nha, tao đọc ủng hộ tiền bối trong trường..."

"Phải không đó!"

"Đúng rồi, phải không đó Tử Kỳ!"

Bây giờ không chỉ mỗi mình Minh Tuấn, cả lớp 11A đang dồn lại để công kích hắn ta, điển hình nhất còn có cả lớp phó thể dục nữa.

"Nghe ai đó nói sẽ không học bơi... vậy mà cũng đến học!"

"Hay là Tử Kỳ có ý gì đó với lớp trưởng thật hả?"

"Tao không có nha, tao chỉ thấy nó học giỏi nên mới muốn làm bạn với nó thôi!"

Lí do này của hắn ngay lập tức bị cả lớp 11A tấn công.

"Lớp mình ai mà chẳng giỏi, lớp mình là lớp chọn mà, sao cứ nhất thiết phải là Lam Tuyên?"

"Thì tụi mày cũng giỏi! Nhưng mà..."

Nói đến đây hắn không biết mình có nên tiếp tục hay không, nghĩ đi nghĩ lại dù sao thì hắn cũng phải xóa tan cái nghi ngờ này đi trước, được hay mất lòng gì tụi nó thì cũng kệ chứ.

"Nhưng sao hả?"

"Nhưng mà điểm khảo sát của tụi mày đâu có đứa nào hơn tao đâu, cả lớp chỉ có mình thằng Tuyên là hơn điểm tao. Như vậy chơi với nó tao mới cảm thấy thú vị, nó có mấy cách giải bài tập siêu nhanh mà tụi mày dễ gì nghĩ ra..."

"..."

Sự thẳng thắn này của hắn làm cho cả đám bạn học một pha bẽ mặt với nhóm học sinh lớp B.

"Nói vậy là Tử Kỳ đang ngưỡng mộ Lam Tuyên chứ còn gì nữa!"

"Cái đó giống cảm nắng không?"

Được nước, đám học sinh lớp mười một B lại tiếp tục châm chọc hắn.

"Tụi mày bị điên hả, tao nói rồi... tao thích con gái! Bữa nay đáng lẽ ra tao không đăng kí học bơi đâu... nhưng mà vì được học bơi với gu tao thích nên tao mới đổi ý phút cuối đó!"

"Gu của mày?"

Minh Tuấn tò mò dò hỏi, sau đó liền chỉ tay về phía hội con gái lớp B, nhiệt tình điểm danh từng cô nàng trong nhóm đó.

"Con gái lớp mình chắc không phải rồi, mày để ý đứa nào lớp B đúng không? Nhỏ mặc bikini đỏ kia hả? Hay màu xanh? Hay là bên này... màu hồng?"

Hai mắt hắn đảo qua đảo lại một lượt, bởi vì cũng chỉ là tùy tiện chọn đại, hắn liền lớn miệng thể hiện "gu" của mình.

"Tao đương nhiên là thích em nào ngực bự rồi! Bự nhất!"

"Bự nhất á?"

Tin lời hắn, Minh Tuấn kéo chiếc kính bơi của mình xuống cổ, cố nhìn sang phía bên kia thử xem cô nào có vòng một đỉnh nhất trong đám nữ sinh ở đó.

Nhưng mà bỗng nhiên "ào" một phát, Lam Tuyên từ dưới mặt nước ngoi lên khiến cho cả hai một phen thót tim luống cuống lại ôm lấy nhau. Tử Kỳ nhìn thấy đôi mắt đầy sự căng thẳng của anh liền "rén" một chút lắp bắp choàng tay qua vai Minh Tuấn ra hiệu.

"À ừm... chỉ nói đùa thôi... không có soi ngực nữ sinh trong giờ học bơi đâu ha mày ha!"

"Ừm... không có đâu ha, chỉ nói đùa thôi..."

"..."

Ban đầu hắn cứ tưởng hành vi đồi bại của mình bị anh nghe được, trong khoảnh khắc bối rối định tìm cách lấp liếm đi lại thấy anh hướng ánh mắt khó chịu về phía của lớp bên cạnh.

Hắn mà, lúc nào lại chẳng nói đùa cho được.

"Hay là... lớp trưởng cũng muốn tìm em nào ngực to to một chút à?"

"..."

Lúc đó sự bận rộn của anh không dành cho hắn, vuốt đi lớp màn nước phủ trên mặt mình, anh liền đem ánh mắt căng thẳng nhìn về phía chỗ lớp B. Hắn bởi vì tò mò nên cũng nhìn theo, chỉ thấy ngang tầm mắt của anh là một nữ sinh trong trang phục bơi liền thân dáng vẻ gấp rút muốn bơi vào bờ. Phía sau của cô nàng cũng có một nam sinh khác bơi theo giống như trêu ghẹo.

Chuyện lại không chỉ dừng ở đó, khi nữ sinh này trong dáng vẻ vội vội vàng vàng leo lên khỏi hồ đi về khu nhà vệ sinh, mấy bước chân loạng choạng run rẩy và biểu hiện đầy lo lắng thế kia thu hết vào trong tầm mắt của anh và hắn.

Lúc này TửnKỳ mới nhận ra có gì đó rất lạ, dường như anh bên dưới làn nước đã nhìn thấy điều gì đó nên mới ngoi lên.

"Lam Tuyên... bộ mới nhìn thấy gì ở dưới hả?"

"..."

Hắn ghé vào thì thầm hỏi anh, nhưng mà anh lại chỉ im lặng nhìn theo cô nàng đi khuất sau bức tường nhà vệ sinh. Đám con trai của lớp mười một B vào lúc đó lại phá lên một trận cười kì quặc.

"Hình như là quấy rối đúng không?"

Lúc này có vẻ như đã chắc chắn rồi, ngay cả tên nam sinh ban nãy cũng bước lên khỏi mặt hồ, tìm cho mình lí do thích hợp để đi về phía chỗ nhà vệ sinh.

"Ừm..."

Anh gật đầu một cái, ánh mắt dường như đang âm thầm ra hiệu cho hắn cùng mình vạch trần sự việc lúc này.

"Nhưng mà chúng ta không thể làm lớn chuyện! Vì lỡ như bạn nữ cảm thấy xấu hổ thì..."

"Chờ đợi một chút, tôi ở bên ngoài canh... cậu vào trong xem xét!"

"Ok!"

Hai người họ thỉnh thoảng lại liếc về phía chỗ nhà vệ sinh, y như rằng tên nam sinh kia chỉ giả vờ đi toilet, đợi lúc không có ai để ý hắn ta liền lén lút trót lọt sang chỗ nhà vệ sinh nữ. Tử Kỳ đợi hắn vào trong một lúc, từ dưới hồ bơi liền ra hiệu cho anh cùng đi với mình.

"Nè, hai cái con người kia... đi toilet cũng rủ nhau nữa hả?"

Thằng Minh Tuấn ở dưới mặt hồ còn ôm cái phao lèm bèm thắc mắc. Anh và hắn kẻ trước người sau đã tới trước cửa nhà vệ sinh rồi. Bên trong đó, một đoạn đối thoại đầy căng thẳng rõ ràng vọng ra bên ngoài đến từng chữ một.

"Mày đúng là biến thái mà, mày cút đi... đừng có đụng vào tao!"

"Thôi mà, có cần phải phản ứng thái quá vậy không? Ban nãy dưới hồ không phải Nhi cũng thích hay sao? Nhi cũng đâu có phản kháng lại, sao tự nhiên cáu gắt vậy chứ!"

"Mày im đi thằng chó!"

"Đủ rồi nha, mày nói ai là thằng chó hả? Mày tưởng mày là hot girl chắc... má nó cái con điên này, tao còn chưa hết vui mà mày đã bỏ chạy rồi... để tao coi mày trốn được tới khi nào? Mày không định học bơi nữa sao?"

Những lời đê tiện và hèn hạ như vậy, bản thân hắn nghe qua cũng cảm thấy khó lòng lọt hết vào tai, tình cảnh này... nếu như hắn không kiềm chế bản thân mình chắc kiểu gì cũng tung cửa vào đấm cho tên vô lại ở đó một trận nhớ đời mới được.

"Cái thằng khốn kiếp, tao phải vô đấm nó mấy cái mới được!"

"Khoan đã..."

"Hả..."

Đây là lần đầu tiên mà anh chủ động nắm tay hắn để kéo lại.

"Chúng ta chỉ cần kín đáo trình báo chuyện này với giáo viên thôi, nếu để cho cô ấy biết được là có người khác cũng biết chuyện này... e là sẽ không hay lắm đâu!"

"Ờ cũng đúng ha... vậy tính sao bây giờ?"

"Hiện tại chỉ cần tách bạn nam ra thôi, sau đó đợi ngày mai vào trường rồi tính!"

"Tách ra... tách... tách kiểu gì đây?"

"..."

Thật ra anh cũng chưa nghĩ đến chuyện mình phải làm thế nào, nói về phần bày vẽ kiếm chuyện làm sao anh qua được bản tính gian xảo của hắn. Tử Kỳ thậm chí còn chẳng nghĩ quá vài ba phút.

"A có rồi... nhưng mà cần mấy người phối hợp một chút nha!"

"Làm thế nào..."

Anh còn đang ngơ ngác chưa biết mình sẽ vào vai thế nào, hắn đã làm ra cái trạng thái xụi lơ tựa vào người anh.

"Tao xỉu rồi đó... mày diễn tiếp đi..."

"Nè... ê..."

Phía bên trong, tên nam sinh xấu xa nghe thấy động tĩnh liền bỏ dở hành vi đó mà chạy ra ngoài. Sợ sẽ bị phát hiện nên ánh mắt hắn ta lúc nhìn Lam Tuyên đỡ lấy Tử Kỳ vô cùng hoang mang.

"Giúp... giúp tôi với... cậu ấy tự nhiên... ngất rồi..."

"Ờ... ờ..."

Tên kia muốn thở phào vào ngay lúc đó, hắn đem vẻ mặt đầy hoang mang tới gần phụ anh đỡ lấy Tử Kỳ. Trong lúc hai người loay hoay ở đó, tầm mắt của Minh Tuấn phía ngoài hồ bơi hướng vào vô cùng lo lắng, dù bản thân chẳng rõ chuyện gì nhưng miệng lại nhanh nhẹn đánh tiếng cho đám bạn học cùng lớp.

"Ê tụi mày ơi... hình như Tử Kỳ bị gì đó hay sao kìa..."

Cả lớp 11A cùng với huấn luyện viên bơi ngay lập tức rời khỏi hồ bơi tới gần chỗ nhà vệ sinh. Ồn ào và náo nhiệt đột ngột đến vậy, nữ sinh đang ẩn nấp bên trong cũng có thể thật tự nhiên mà hòa mình đám đông để bước ra ngoài.

Bí mật xem như tạm thời giữ kín.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top