ZingTruyen.Top

U Mê - truyện BL Việt Nam

#30

biotin124

Chương 30: Công khai.

---

"Giờ mình phải làm sao?"

Tử Kỳ thì thầm ra khẩu hình miệng, ở ngoài kia cô nàng tên Nhi của lớp bên cạnh vẫn còn ngồi đó thút thít chưa chịu bỏ đi.

"Ra ngoài..."

"Ra luôn hả?"

"Ừm..."

Thì thầm của họ nhỏ nhỏ to to nhưng rồi cũng chẳng tránh khỏi việc khiến cho Nhi nghe thấy. Thời điểm này với Nhi mà nói, nếu thật sự có ai đó chứng kiến sự việc đã xảy ra, cô nàng chắc chắn sẽ hoảng sợ không ít, Lam Tuyên biết thừa như vậy nên lúc đầu phân vân không muốn bước ra. Nhưng hai đứa cũng chẳng thể nào ở lì trong đó, mà sột soạt một lúc kiểu gì lại chẳng bị Nhi phát hiện.

"Ai đó?"

Vừa hay lúc hai người định thả chân xuống, Nhi từ bên dưới sàn nhà nhìn qua khe cửa thấy chân của họ thì hoảng hốt mà hỏi lớn.

"Mở cửa ra... ai đó?"

Mặc dù biết trước kiểu gì rồi cũng sẽ bị phát hiện, tâm lí cũng đã chuẩn bị để bước ra rồi, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc người bên ngoài bước tới đập mạnh vào cánh cửa đó, anh và hắn ở bên trong này lại có cảm giác tim đập nhanh đến dồn dập.

"Ai đó? Mở cửa ra đi, mình biết có người trong đó!"

Cạch!

Anh đưa tay từ tốn mở cánh cửa ra, đối diện với gương mặt ướt đẫm nước mắt và thể hiện sự hoảng sợ của Nhi. Nhưng cô nàng lúc đó nhìn thấy anh và hắn ta hai người đang ôm ấp nhau, hắn lại còn diễn sâu cố gắng ôm chặt mà gục mặt mình vào bờ ngực anh. Lúc anh mở cửa ra, hắn đem một nụ cười thiện lành niềm nở nhìn Nhi ra vẻ hài hước.

"Chào!"

"Hai... hai người... làm gì vậy?"

"Bạn nghĩ hai đứa tôi đang làm gì?"

"Mình... mình không biết..."

"Bạn không biết mà sao mặt bạn hàm nghi quá vậy?"

Mặc cho hắn ba hoa muốn thể hiện ra những điều mờ ám ở đó, anh bước xuống rồi thẳng tay đẩy hắn ra không lưu giữ lại chút thương tiếc nào. Chỉ muốn một lần đường đường chính chính thể hiện ý kiến của mình về việc của Nhi.

"Bạn bị Bảo đe dọa như vậy... sao cứ im lặng chịu đựng chứ? Lần trước ở hồ bơi hắn làm chuyện đồi bại đó, bạn vốn dĩ nên thẳng thắn tố cáo hắn mới đúng..."

"Lần trước..."

Trong phút hoài nghi, Nhi bất chợt nhớ ra hôm đó cũng chính là anh và Tử Kỳ ở trước cửa toilet người ngã người nâng.

"Nói vậy... Tuyên đã biết mọi chuyện từ hôm đó sao?"

"Phải!"

"Nhi nè, thằng Bảo đó khốn nạn gần chết, Kỳ thấy nó không làm như vậy với mình Nhi đâu... Nhi phải đứng ra làm chứng và tố cáo nó với nhà trường..."

"Vậy là hai người đã báo với thầy tổng phụ trách đúng không?"

Đối phương căng thẳng gấp gáp hỏi, giọng điệu chứa đựng nhiều tức giận sau khi bị tên đồi bại hiểu lầm và tiếp tục hành vi quấy rối đe dọa với mình. Lúc đó cũng vì muốn trấn an, Tử Kỳ vội xua tay giải thích.

"Mình với Tuyên muốn tốt cho Nhi thôi..."

"Rồi hai người thấy lòng tốt của hai người chưa? Nghe thấy chưa? Nó... nó nghĩ là mình làm đó, rồi nó bắt mình phải công khai hẹn hò với nó, vì mình không đồng ý nên nó vừa quay clip quấy rối mình, rồi còn nói sẽ tung lên mạng nữa đó!"

"Nhi à... nếu mà Nhi càng chiều theo ý của Bảo thì nó sẽ càng lộng hành hơn nữa thôi..."

"Im đi!"

Những bế tắc kia cứ xoay vòng quanh cô nữ sinh nhỏ người đáng thương, cô nàng ấy mạnh tay đẩy hắn một cái, đôi dòng nước mắt ấm ức cứ liên tục mà trào ra.

"Ai cần hai người giúp chứ? Lẽ ra tôi đã được hắn để yên rồi, cũng là tại hai người..."

"Nhi à, bạn bình tĩnh đi đã, tụi mình đang đứng về phía của bạn đó!"

Thậm chí Lam Tuyên vô cùng nhỏ nhẹ từ tốn thuyết phục, nhan sắc anh đỉnh cao như vậy, gương mặt vàng và thân hình tỉ lệ đâu ra đó. Hắn cứ tưởng rồi cô gái nào cũng sẽ đổ gục trong sự hoàn hảo này của anh chứ? Nhưng mà có lẽ bấy nhiêu thứ anh đang sở hữu cũng chẳng đủ để thuyết phục được sự tức giận của Nhi, cô nàng khước từ những lời khuyên mà anh dành cho, khước từ cả mong muốn giải thích của hai người họ.

Đối diện với sự giúp đỡ này, đến thái độ còn chẳng có lấy nửa phần biết ơn, ngược lại những lời nói mà anh phải nghe hình như cũng chỉ toàn trách móc đổ lỗi.

"Mấy người thì hay rồi, ai cần mấy người giúp chứ? Tôi có hỏi xin mấy người giúp chưa? Mấy người muốn giúp, ít ra cũng phải hỏi xem tôi có cần hay không... tự ý của mấy người là tự ý phá hoại cuộc đời tôi rồi đó!"

"Nhi à, bạn hơi nặng lời rồi đó! Mình thấy bạn bây giờ là đang giận quá mất khôn, thôi thì cứ bình tĩnh lại đã, nó cho ba ngày có đúng không? Trong ba ngày đó, bạn cứ suy nghĩ kĩ đi đã... nếu bạn không mạnh mẽ cứng rắn mà tố cáo nó... nó sẽ tiếp tục làm như vậy với nhiều người nữa... mà cũng đâu có chắc là nó sẽ để yên cho bạn đâu..."

"Đủ rồi, mình đã nói mình không cần hai bạn xía vào chuyện của mình, bộ nghe không hiểu hả? Tránh ra đi!"

"Nè, bạn bị nó tẩy não rồi hả... nè..."

Anh thấy hắn nhỏ nhẹ thuyết phục, ánh mắt và ngữ điệu của hắn xem ra cũng là đang cố hết sức để mà khuyên can đối phương. Sự nhiệt tình này của Tử Kỳ, cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy. Nhưng bây giờ có lẽ mọi chuyện chẳng đơn giản như anh nghĩ, để cho hắn tiếp tục chi bằng phí công.

"Nè... bạn nghe mình nói đã, mình và Tuyên sẽ tìm cách..."

"Bỏ ra! Mình nhắc lại lần nữa, mình không cần hai bạn giúp mình. Làm ơn đi, đừng có nhiều chuyện như vậy nữa!"

Cô nàng đó mạnh tay vung bàn tay Tử Kỳ ra, thậm chí biểu cảm trên gương mặt là nửa phần của tức giận, nửa phần còn lại có cả sự đay nghiến và sự phẫn nộ hòa lẫn vào nhau.

"Nè... bạn có..."

"Tử Kỳ!"

Anh thấy hắn cố gắng cũng chỉ bằng không, lúc đó vội vàng nắm tay hắn kéo lại, có lẽ cũng quên mất mọi lần bản thân đều giữ khoảng cách với hắn thế nào.

Tử Kỳ quay sang nhìn thấy chỗ bắp tay mình được bàn tay anh nắm nhẹ mà ánh mắt chớp chớp làm ra vẻ kinh ngạc. Đối diện với biểu cảm của hắn, anh cũng giật mình vội vàng rút tay về. Nhưng chính vì sự giật mình đó của anh, hắn lại hả hê cười cợt và trêu chọc.

"Nắm tay người ta rồi thì đi rửa tay đi nha..."

"..."

"Cơ mà ban nãy ôm nhau cứng ngắc như vậy... có cần thiết phải tắm lại hay không?"

"..."

Biết cái tính của hắn thích xỏ xiên mình nên anh cũng đã dần dần chẳng để tâm nữa. Cách đây một tháng nếu mà nghe cái điệu nói năng của hắn như vậy, trong lòng anh sẽ nóng ran lên rồi phản ứng lại bằng được. Giờ anh chỉ nghiêm mặt một chút, để cho hắn biết anh không có ý định hưởng ứng sự bông đùa kia.

"Về lớp thôi... trễ gần mười phút rồi!"

"Ừm... nhưng mà chuyện của nhỏ Nhi thì tính sao? Chắc là không từ bỏ ý định giúp nó chứ hả?"

"Cậu nghĩ sao?"

Thật ra lúc này anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua anh chỉ muốn hỏi xem người bên cạnh mình có suy nghĩ gì mà thôi. Sự giúp đỡ kia chỉ đơn giản là xuất phát từ thái độ bất bình trước những bất công vẫn còn len lỏi bên trong xã hội.

Mấy chuyện nhỏ ở trong trường học vốn có thể xem là mâu thuẫn giữa học sinh với nhau, nhưng những thành phần xấu tính đó sau này lớn lên bước ra xã hội sẽ đem theo những mầm mống xấu không thể nào thay đổi được.

"Giúp thì cứ giúp thôi, không được cách này mình tính cách khác... chứ cũng không thể nào bỏ mặc để thằng Bảo kia tung hoành làm chuyện xấu nữa... nó học lớp B, tính ra cũng đâu phải học sinh cá biệt mà sao cái nhân cách nó dơ quá vậy?"

"Vậy rồi... còn Nhi thì sao?"

Tử Kỳ biết rõ ý anh đang hỏi là thái độ của cô nàng trước sự giúp đỡ của hai người họ. Hắn lại tùy tiện đem tay mình tựa lên vai anh, mặc dù vẻ bề ngoài thì hắn đang làm ra vẻ ngán ngẩm thở dài, nhưng câu nói của hắn mới chính là thứ khiến cho lòng anh cảm thấy nhẹ đi.

"Thôi kệ đi, làm ơn mắc oán là bình thường như cân đường hộp sữa, mình giúp bằng tấm lòng thôi, cũng không cầu mong họ mang ơn, mà lỡ họ có oán trách mình thì cứ xem như là tích đức cho con cháu sau này..."

"Ừ..."

Lúc đó anh không chỉ nhẹ "Ừ!" với hắn một tiếng, ánh mắt anh nhìn sang nơi hắn cũng có đôi chút khác lạ. Nhưng mà hắn huyên thuyên cứ nói chẳng ngừng, miệng líu lo chẳng khác gì con chim nhỏ. Cứ như vậy, hắn vô tình mà bỏ lỡ mất một giây nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của anh hướng về phía mình mất rồi.

...

Lúc trở về lớp, cả anh với hắn hai người đều quên mất tiết tiếp theo là tiết của thầy chủ nhiệm, đứng trước cửa lớp rồi hai đứa mới ngớ người ra trước gương mặt đầy trông đợi của thầy khi đó.

"Chết cha..."

Tử Kỳ thì thầm nắm lấy phần vải ở ống tay áo của anh giật nhẹ, gương mặt hắn biểu đạt một sự sợ hãi tột độ khi chạm ngay vào ánh mắt dò xét của thầy.

"Đúng lúc quá ha? Tôi vào lớp hơn mười phút rồi học sinh mới vào? Hai em muốn dạy thế chỗ tôi hay sao?"

Lẽ ra với thái độ khó chịu như vậy của thầy, anh và hắn hai đứa chỉ cần cúi đầu xin lỗi là có thể xin cho vào lớp rồi. Nhưng mà cũng bởi cái miệng hắn ngứa ngáy không biết điều chút nào cả. Nhiệt tình và nhanh nhẹn đáp trả đến mức khiến cho Lam Tuyên không tài nào ngăn cản nổi.

"Ôi, làm vậy sao được thầy... em mà dạy thay thầy thì thầy mất dạy sao được..."

"Hahahahahaha!"

Hắn vốn dĩ không nhận ra mình vừa nói một câu rất sai. Thấy cả lớp ầm ầm cười đến loạn lên, thậm chí còn có người cười muốn té xuống khỏi ghế, Lam Tuyên đứng cạnh hắn cũng phải cố lắm mới có thể mím chặt môi để không cười lây vào nơi đám bạn.

"Tử Kỳ? Em vừa nói cái gì đó!"

"Dạ... em..."

Lần này hắn cố gắng hình dung trong đầu xem mình đã sai ở đâu, nhưng cũng vì sống ở Mỹ quá lâu rồi, nói về ngữ cảnh hắn chẳng biết mình thật ra sai chỗ nào. Câu nói kia cứ chạy tới chạy lui trong đầu hắn, sau đó đinh ninh rằng bản thân không sai, hắn lại dõng dạc mà nhắc lại lần nữa.

"Em nói... ý em là nếu mà em vào dạy thì chẳng khác nào tranh việc với thầy ạ... như vậy thì thầy sẽ mất dạy..."

"Em đang chọc điên tôi đúng không?"

Lần này Tử Kỳ càng trả lời vòng vo càng khiến cho đám bạn học cười ngất, nhưng ngược lại với họ thì vẻ mặt thầy đỏ lên trông rất đáng sợ.

"Ủa... sao vậy?"

Hắn ngơ ngác quay sang nhìn Tuyên, miệng thì thầm hỏi nhỏ một câu thật lòng. Có lẽ anh cũng hiểu bản thân hắn không ý thức được mình nói sai, lúc đó vì muốn giải vây thay cho hắn, anh cũng chỉ lễ phép nhẹ nhàng mà trấn an thầy.

"Thưa thầy, Tử Kỳ ở bên Mỹ từ nhỏ nên có lẽ cậu ấy không rành tiếng Việt..."

"Lam Tuyên, em không cần phải bào chữa thay cho nó, thầy tự biết tính nó thế nào, còn em nữa... em có biết em là lớp trưởng hay không? Bản thân em là lớp trưởng mà có thể vào trễ hơn mười phút vậy sao?"

"Em..."

"Lớp trưởng thì liên quan gì đâu ạ? Lớp trưởng cũng là học sinh bình thường thôi mà thầy, sao thầy lại đem việc Tuyên làm lớp trưởng ra để gượng ép cậu ấy phải thế này thế kia ạ? Em cảm thấy làm lớp trưởng như vậy thì áp lực quá..."

"..."

Đến nước này thì không một ai có thể cứu hắn nữa rồi, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống, tiếc rằng mình không có khả năng tạo ra phép thuật, nếu thật sự trên đời có loại phép màu kì lạ như vậy, có lẽ ngay lúc này Lam Tuyên sẽ dùng để ngăn chặn việc Tử Kỳ đột ngột mà nói không biết suy nghĩ.

"Tôi còn chưa hỏi đến cái mặt của em mà em còn có thể nói thay cho nó sao?"

Thầy ở bên trong lớp đã quát ầm lên, vì sự tức giận đó mà hắn mới cúi đầu xuống tỏ vẻ ăn năn. Nhận lấy thái độ đầy khó chịu của thầy, hắn cảm thấy bản thân có sai cũng chẳng sao hết, thôi thì cứ gánh tội một mình, hắn không muốn liên lụy đến anh, càng không muốn anh bởi vì sự việc trong toilet mà ảnh hưởng đến số điểm hạnh kiểm cá nhân.

"Đã vào trễ như vậy thì khỏi cần học tiết của tôi nữa, hai em cứ đứng bên ngoài hết tiết này đi!"

"Thưa thầy, ít ra thầy cũng nên hỏi tại sao tụi em vào trễ chứ ạ?"

Càng nói càng cảm thấy bức xúc vô cùng trước thái độ của ông thầy chủ nhiệm. Mười mấy năm đi học rồi, lần đầu tiên hắn mới cảm thấy giáo viên đáng sợ như vậy.

"Em đã vào trễ mà em còn bắt tôi phải tìm hiểu nguyên nhân nữa sao? Đến cả câu xin lỗi em còn chưa nói tử tế nữa mà?"

"Như vậy em cảm thấy vô lí quá ạ... ở bên Mỹ em cũng thường xuyên hay vào trễ, giáo viên sẽ hỏi xem lí do mà em vào trễ là gì, nếu là em sai đương nhiên em sẽ xin lỗi, còn nếu như em có lí do chính đáng..."

"Đã vào trễ là sai rồi, bớt già mồm lại, vào học trễ mà còn có lí do chính đáng nữa sao?"

Thầy đứng bên trong lớp lớn tiếng quát ra, hắn không cãi được nữa liền quay sang nhíu mày nhìn lấy anh ra vẻ cầu cứu. Nhưng mà anh đứng đó chỉ có cúi đầu không hề ngước lên, nội tâm hắn đang nóng ran lên trăm bề, không biết có nên nói ra những chuyện trong toilet hay không.

"Em chỉ cảm thấy bất kể chuyện gì cũng cần phải có nguyên nhân ạ... thầy là giáo viên, cũng là chủ nhiệm, ít ra thầy nên quan tâm đến học sinh của mình... Em không nói em đúng khi vào học trễ, nhưng nếu như là bên Mỹ chỉ cần trong lớp đó đột ngột vắng mặt học sinh mà không có lí do gì, giáo viên chắc chắn sẽ nghĩ đến an toàn của học sinh trước..."

"Ok! Bên Mỹ thiên đường đó... sao không ở bên đó đi mà lại lết về đây? Nếu cảm thấy bất công như vậy em có thể trở về Mỹ mà?"

"..."

"À mà tôi quên mất, em còn người thân nào bên đó nữa đâu mà về? Đã cùng đường mới có mặt ở Việt Nam thì làm ơn tu tâm tu tánh mà học tập đi, cứ tưởng mình là ông này bà nọ hay sao?"

"Thầy..."

Lam Tuyên đứng bên cạnh hắn, từng lời thầy vừa nói đều được ghi hết vào tai. Anh nhìn sang hắn, thấy hắn đã thôi không có ý muốn cãi lại nữa, mặt của hắn cũng dần cúi xuống, mặc dù chút biểu cảm trên gương mặt kia vẫn thể hiện rằng hắn không hề phục, nhưng lúc này đám bạn trong lớp bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau.

"Ủa Tử Kỳ không còn người thân bên đó nữa hả?"

"Vậy ba mẹ của Tử Kỳ đâu ta?"

"Ừ có ai có thông tin gì không?"

"Không lẽ không có ba mẹ sao?"

"Vậy Tử Kỳ về Việt Nam sống với ai nhỉ?"

Thật ra từ lúc nhập học cho đến nay, Tử Kỳ chưa từng đem chuyện của bản thân ra nói, hắn cũng không muốn người ta biết hắn là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, anh lại không muốn bạn bè biết việc hắn sống chung với anh.

Lần này câu nói đó của thầy vô tình mà kích vào sự tò mò của đám bạn học, anh biết như vậy chẳng khác nào làm khó hắn ta. Bởi vì thật ra không phải ai cũng quý mến hắn, có thể hắn học giỏi và có khả năng hơn người, nhưng nếu suy cho cùng bạn bè có chơi với hắn cũng chỉ là lợi dụng thôi.

Sự xấu tính của đám bạn kia, chính Lam Tuyên là người được biết rõ nhất, đó cũng là lí do mà anh không bao giờ trở nên thân thiết với ai cả. Hắn mới về Việt Nam, trong mắt hắn bạn bè ở đây chỉ toàn ánh mắt niềm nở nụ cười hoan hỉ, hắn chưa thấy mặt trái của họ, nên cũng chưa nếm trải được sự phũ phàng.

"Sao im lặng vậy? Tôi nói không đúng chỗ nào thì chỉ trích tôi tiếp tục đi chứ?"

"Thầy nói đúng!"

Lần này hắn ba từ nặng nề đáp lại, anh nhìn xuống cũng thấy được sự tức giận đang được Tử Kỳ kìm lại qua cái nắm tay của mình.

"Vậy em đã nhận sai được chưa? Em đã xin lỗi tôi vì vào lớp muộn được chưa?"

"Thưa thầy... ban nãy em ở trong toilet giở trò chọc phá lớp trưởng nên hai đứa bị kẹt lại trong đó không ra sớm được, lớp trưởng vì bị em phá nên mới vào lớp trễ, thật ra lớp trưởng không phải cố ý như em! Em xin lỗi thầy vì đã vào trễ và xin lỗi lớp trưởng vì đã liên lụy! Em xin thầy cho em và Tuyên được vào lớp ạ!"

"..."

Tử Kỳ đã cúi đầu và khoanh tay rồi, chút lòng thành của hắn thật sự khiến anh kinh ngạc. Nhưng mà anh cũng biết vì thầy chủ nhiệm rất ghét cá tính khác người của hắn, thầy ấy dễ dàng gì không lợi dụng lần sai này mà dạy cho hắn bài học nhớ đời.

"Tôi không cần em vào lớp nữa, em xuống dưới bồn hoa lao động của trường nhổ cỏ đi, nhổ hết tiết của tôi rồi vào học tiếp!"

"..."

Chỉ có điều, ban nãy lúc chơi bóng trời còn nắng gắt, hiện tại mây cũng đã bắt đầu chuyển mưa tới rồi. Bài học mà thầy muốn hắn trả chỉ vì vào trễ, có lẽ đối với anh không đáng chút nào.

"Thưa thầy... Tử Kỳ..."

"Còn Tuyên vào lớp học đi!"

Hắn nghe xong câu đó của thầy liền quay lưng mà đi ngay lập tức, hành động này của hắn thật sự cũng chỉ vì không muốn nghe thêm những lời rì rầm thôi.

Lam Tuyên đứng đó chần chừ không bước vào lớp, nhưng mà giọng của thầy thúc giục thì lại có vẻ như rất gấp gáp.

"Em vào lớp đi, còn đứng đó suy nghĩ gì nữa?"

"Thưa thầy... thật ra ban nãy cả em và Tử Kỳ đều bởi vì chút sự cố nên mới trễ tiết, hoàn toàn không có chuyện cậu ấy trêu chọc em đâu thầy ạ..."

"Rồi em phân trần với tôi để làm gì? Em có muốn vào học không hả Lam Tuyên? Hay là muốn xuống kia nhổ cỏ với nó?"

"..."

Đây chính xác là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm học qua, đám bạn học của anh nhìn thấy một lớp trưởng gương mẫu đến như vậy lại vào lớp trễ. Sau đó anh còn chần chừ và suy nghĩ gì đó, không hề có ý định sẽ bước vào lớp để tiếp tục tiết học đó.

"Em xin lỗi thầy, nhưng mà em và Kỳ cả hai đều sai, chính vì vậy em sẽ chịu phạt cùng với cậu ấy!"

"Tôi có thể đánh điểm hạnh kiểm trong tuần của em và nó vì sự việc này đó Lam Tuyên!"

Lần này anh chậm rãi ngước lên đối diện với thầy, sau đó toàn bộ lớp 11A bất ngờ rơi vào trong trạng thái kinh ngạc tột cùng, khi đó anh còn nhẹ mỉm cười, nhẹ gật đầu để đáp lại sự cay cú của thầy chủ nhiệm.

"Thưa thầy, em có sai thì em sẽ nhận ạ... em xin phép xuống làm lao động công ích ạ!"

"..."

Trước khi rời khỏi chỗ cửa lớp, Lam Tuyên khoanh tay và cúi đầu chào thầy chủ nhiệm thêm một lần nữa. Quay lưng đi rồi, tiếng bàn tán xôn xao của đám bạn kia khiến anh cảm thấy rất lạ.

Thì ra đây là cái cảm giác của những đứa bạn lớp khác mỗi lần bị thầy đuổi khỏi tiết học. Thì ra cái cảm giác phải ngồi dưới sân trường nhổ từng cụm cỏ kia cũng không hề tệ, nhất là khi có Tử Kỳ ở bên cạnh pha trò với anh.

"Ủa? Sao xuống đây vậy?"

"Bị phạt!"

Hắn ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của anh là một, ngạc nhiên trước thái độ hờ hững khi đáp lại câu hỏi kia là hai. Miệng bắt đầu tỏ vẻ chán nản trước xử lí của giáo viên.

"Nè... tao đã nói vậy rồi mà thầy còn không tha cho mày nữa hả?"

"Ai cần nói đỡ? Tôi nhận lỗi rồi!"

"Ôi trời..."

Hắn đập vào vai anh một cái, bản thân dường như rất bức xúc trước việc anh làm.

"Mày có bị điên không vậy? Sẽ bị đánh hạnh kiểm đó... tao đã nói như vậy vì không muốn tờ giấy trắng như mày bị dính mực đen... mày mà bị dính hạnh kiểm chắc ba mày lên tăng xông luôn đó!"

"..."

"Đi lên... đi lên tao nói chuyện với thầy lại cho..."

Anh ngước lên nhìn hắn, nhìn Tử Kỳ đang rất bất bình túm lấy áo anh kéo đi, nhưng mà sức của hắn không đủ để có thể nhấc anh bước theo mình.

"Tao lạy mày đó Tuyên..."

Biết bản thân khó lòng mà thuyết phục được đối phương, hắn thiếu điều muốn nằm bệt xuống sân trường để cầu xin anh cùng đi với mình. Vậy nhưng Lam Tuyên có vẻ rất bình thản trước việc bị phạt, nhìn anh hắn còn tưởng là anh đang tận hưởng cảm giác được nhổ cỏ công ích nữa chứ.

"Không sao đâu... chút nữa giờ ăn cơm tôi sẽ tranh thủ lên gặp để nói với thầy tổng phụ trách về việc của Nhi và Bảo... sau đó sẽ nói lí do vào tiết trễ, rồi nhờ thầy tổng phụ trách nói đỡ một tiếng với thầy chủ nhiệm..."

"Ừ ha!"

Nghe thấy cao kiến đó từ anh, hắn vội vàng ngồi xuống gần kề bên anh, đem tay mình ra làm hành động bái phục.

"Lớp trưởng quả là lớp trưởng..."

Trước vẻ mặt hớn hở và lời khen ngợi của hắn, Lam Tuyên liếc nhìn đám cỏ non dưới bàn tay mình, thoang thoáng cảm thấy bản thân thật sự đã làm ra kì tích.

"Đây là lần đầu tôi đi nhổ cỏ đó..."

"Còn tao thì lần đầu gặp giáo viên vô lí như ổng... ít ra ổng cũng phải quan tâm đến lí do chứ? Lỡ hai đứa mình té xỉu đâu đó thì sao? Làm thầy gì mà kì cục..."

"Ừ..."

Thật lòng anh cũng cảm thấy hành xử của giáo viên chủ nhiệm hôm nay không ổn tí nào. Nhất là lúc mà thầy tự ý tiết lộ hoàn cảnh của hắn, anh tự đặt bản thân vào vị trí của Tử Kỳ ban nãy, nghe những lời vô tình như vậy chắc hẳn sẽ cảm thấy khó chịu nhiều lắm. Nhưng xem hắn bây giờ hoàn toàn chẳng có chút biểu hiện gì của việc bản thân đau lòng. Anh thật sự thấy lo cho hắn, nhất là sau cái lần mà anh vô ý nói ra.

"Mấy lời của thầy ban nãy cũng đừng có để tâm quá..."

"Hả? Lời gì? Lời nào?"

"Chuyện về gia đình đó..."

Bộ dạng úp úp mở mở này của anh trông thật buồn cười. Hắn thấy anh như vậy bản thân thích thú không cưỡng lại được cái miệng.

"Lo cho tao hả?"

"..."

"Lo cho tao thì thừa nhận đi, ngại ngùng gì nữa?"

"Không phải tôi ngại ngùng..."

"Chứ sao?"

Đúng thật anh có lo cho hắn thì sao lại phải ngại ngùng, anh cũng biết bản thân hoàn toàn không ngại, chỉ là anh lo sợ những cảm xúc này không được trân trọng mà thôi. Hắn lúc nào cũng bỡn cợt anh như vậy, trong lòng hắn có bao giờ nghiêm túc trao đổi chuyện gì với anh đâu.

"Sợ tao buồn thì tối chở tao đi chơi là được chứ gì? Tao dễ dãi lắm! Được ăn được chơi là hết buồn à!"

"Lo nhổ cỏ đi!"

Khó đối diện nên Lam Tuyên đành đứng dậy bước sang chỗ có nhiều cỏ mọc hơn một chút, chăm chú ngồi xuống dùng một tay tóm đầu chùm cỏ, tay còn lại dùng dụng cụ bằng sắt xới phần đất dưới gốc cỏ lên để lấy được rễ, hắn vẫn chăm chú nhìn từng động tác đó của anh.

Nhưng mà thứ duy nhất hắn để tâm đến chính là bàn tay thon dài, từng ngón tay của anh đều đều với nhau, sau đó hắn lại nhìn bàn tay đầy sẹo của mình, cảm thấy cứ khác xa một trời một vực.

"Ê Tuyên, mày nghĩ... con gái sẽ thích con trai có bàn tay thô ráp hay là bàn tay mềm mại?"

"..."

Nghe câu hỏi nghiêm túc như vậy, anh dừng lại liếc nhìn sang hắn, sau đó câu trả lời của anh khiến gương mặt hắn thu về một cục thất vọng.

"Tôi không phải con gái!"

"Aiz! Thì tao kêu mày đoán mà..."

"Tôi không biết!"

"Nói chuyện với mày thiệt là chán ghê nha!"

"..."

Sau cái câu đó, hắn tiếp tục cúi xuống nhổ vài chùm cỏ, nhưng rõ ràng là hắn chỉ câu giờ thôi. Được vài giây lại bắt đầu ngước lên hỏi anh thêm câu nữa.

"Ê, thằng Minh Triết có nhỏ chị gái xinh lắm mày... học lớp 12B á, hình như tên Minh Trang thì phải! Bà chị đó mấy bữa nay tao thấy trên facebook... không ngờ bả là chị thằng Triết... nhìn bốc lửa ghê, đúng gu tao luôn!"

"..."

Sự im lặng này đến từ phía anh, anh không đáp lại hắn nhưng ánh mắt lại âm thầm mà liếc nhẹ. Lúc Tử Kỳ chăm chú nhổ cỏ, giọng điệu hắn khi nhắc tới cô nàng đó có vẻ như rất hăng hái.

"Mày học ở đây lâu rồi... có biết bả có bồ chưa không?"

"Hình như chưa!"

"Vậy hả? Ê..."

Hắn đem vẻ mặt gian tà kia tới gần chỗ anh, xem ra cái ý định muốn tán người ta cũng rất chân thật.

"Bữa trước tao mua nước dưới nhà ăn thấy bà chị đó ngồi với mấy người nữa, tao nghe bả nói... gu của Trang là nhỏ tuổi hơn..."

"Thì sao?"

"Tao định tán bả, mày thấy sao?"

"Không biết!"

Khoảnh khắc hắn nói ra điều đó, mặc dù anh chẳng có chút bất ngờ nào, nhưng bởi vì ánh mắt tránh né của anh và giọng điệu không hưởng ứng cho lắm, hắn lại xị mặt ra trách anh vô tình.

"Nè, cho ý kiến chút đi..."

"Chuyện của cậu đừng phiền đến tôi!"

"Mẹ, đúng cái kiểu nói chuyện mà cứ như muốn kiếm chuyện!"

Thật ra sự để tâm ở trong lòng anh có lẽ hắn không hiểu đâu, mấy ngày trước chính facebook Minh Trang đó đã gửi yêu cầu kết bạn với anh, mặc dù sau đó anh vẫn chưa đồng ý, nhưng tin nhắn đã dồn dập rất nhiều câu chào hỏi có ý tán tỉnh.

Rồi cũng chẳng quá lâu khi Minh Triết cố tình đến chơi bóng với anh, chị gái của cậu ấy cũng đã thẳng thắn bày tỏ việc bản thân sẽ tiếp tục tán anh mỗi ngày.

Suốt một tuần nay, ngày nào Minh Trang cũng gửi tin nhắn bắt chuyện với anh, gần đây nhất có lẽ là câu: "Nhóc, chị thích em lắm đó, đừng có bơ chị nữa chị sẽ càng thích em hơn đó!"

Nếu như Tử Kỳ thích chị ấy, rồi lại biết đối tượng mà chị ấy đang tán tỉnh là anh thì hắn sẽ có thái độ thế nào?

"Mà nói nghe, tao tò mò á... trước giờ mày có chơi với ai đâu, sao mấy hôm nay tự nhiên chơi chung với thằng Triết vậy?"

"Cũng không phải trước giờ chưa từng chơi chung với ai, chỉ là không thân thiết mà thôi!"

"Phải không đó? Hay là mày cũng thích bà chị của nó? Người ta hot girl vậy mà..."

Cái chỉ tay này của hắn về phía của anh, anh vẫn chăm chú vào việc xén mớ cỏ dưới nền đất lạnh, hoàn toàn không hề bày tỏ bản thân đang "giật mình".

"Không phải gu!"

"Vậy gu của mày là kiểu con gái như thế nào?"

"..."

Chẳng lẽ anh lại quay sang hắn thẳng thắn mà trả lời rằng bản thân không thích con gái? Nghĩ đến việc anh hai vừa mới úp mở chuyện hẹn hò với thầy Nghiêm, Lam Tuyên đành thở dài một cái rồi quay sang hắn cục súc đáp lại.

"Cậu hỏi hơi nhiều rồi đó, tôi với cậu cũng chưa thân đến vậy đâu!"

"Thì thôi, làm gì căng?"

"..."

Lí do để anh lịch sự chơi bóng cùng với Minh Triết nói đúng ra là vì cậu ấy học về âm nhạc, nghe nói đâu còn có cả phòng thu riêng. Mấy đoạn nhạc EDM mà cậu ấy đăng lên facebook, mặc dù chưa thật sự nổi bật hoặc cũng chưa hề đúng âm hưởng anh thích. Nhưng dù sao anh cũng muốn thử kết bạn với cậu ấy để giao lưu về vấn đề đó.

Trước đó anh thậm chí còn chẳng biết Minh Trang "hot face" kia chính là chị gái của người bạn học cùng lớp.

"Ui..."

Cũng vì bận nghĩ suy mông lung, phút chốc chẳng tập trung mà anh nắm vào đúng bụi cỏ gai.

"Sao vậy?"

Tử Kỳ thấy anh bất ngờ giật tay mình ra khỏi chùm cỏ kia, hắn lo lắng tới gần cầm lấy tay anh một cách vô cùng tự nhiên.

"Bị gai đâm hả?"

"Không sao đâu!"

"Nặn máu ra đi để nhức lắm!"

Mặc cho anh gần như muốn giật tay lại, hắn vẫn cố giữ bàn tay anh, chăm chú xem vị trí ngón tay bị gai của cây trinh nữ đâm qua, sau đó vội vàng nặn máu cho anh, lại còn rất bình thản đem ngón tay anh để lên miệng mình...

"Ê..."

Tử Kỳ đem ngón tay rỉ máu của anh đặt lên môi mình rồi mút nhè nhẹ không hề có nửa giây nào nghĩ suy trước đó. Hành động này của hắn khiến anh tròn mắt mà nhìn.

Thình thịch!

Anh thấy tim của mình nhói lên một cái, sau đó vội vàng giật tay lại, cố ý dùng lời nói có tính phũ phàng để biện minh cho sự bối rối của bản thân.

"Chút nữa ngón tay tôi thúi quắc luôn quá!"

"Anh thử phun nước bọt của anh ngửi coi thơm không?"

"Cút ra chỗ khác!"

Anh đứng dậy lần nữa, lại muốn tìm cho mình một vị trí cách xa hắn để ngồi, nhưng lúc anh vừa đứng dậy định rời đi, tầm mắt lại rất vừa vặn nhìn thấy một bé sâu đang chậm chạp bò trên thân cây Sứ.

"Eo!"

Lam Tuyên vốn dĩ rất sợ sâu, đối với anh mà nói việc tiếp xúc gần với cái loại đó thì dù có to hay nhỏ cũng chính là ám ảnh cả.

"Sâu kìa! Ghê quá!"

Lúc đó anh cảm thấy toàn thân mình đang nổi lên mảng mảng da gà, chỉ muốn bước ra khỏi tán cây hoa Sứ để được an toàn một chút. Nhưng mà chân này đá chân kia, hắn thấy anh loạng choạng như vậy cũng chỉ có ý muốn túm tay anh kéo lại.

Vậy mà...

"Ui da!"

Hắn lại đạp trúng vào đúng bụi cỏ gai ban nãy.

"Á té..."

Đứa này lại lùm xùm kéo theo đứa kia té xuống mặt đất, cũng thật may cho anh là vào cái thời khắc hắn đáp xuống trên thân người anh, anh cũng rất nhanh chóng quay mặt mình sang một bên, lúc đó môi của hắn vừa tới chỉ chạm nhẹ vào má anh mà thôi.

"Đứng dậy..."

Có lẽ nếu anh trễ một chút, môi của hắn và môi của anh đã bất đắc dĩ mà chào nhau rồi.

Rào! Rào! Rào!

Khi đó có vẻ ông trời cũng buồn cười trước cảnh tượng của hai đứa nhỏ, trời vừa mới dịu ánh nắng lại đã bất ngờ đổ trận mưa lớn. Anh và hắn hai người vội vàng đứng dậy, cùng thu dọn dụng cụ để nhanh chóng tìm chỗ trú cơn mưa.

Chỉ có điều, khoảng đất trống trồng hoa mặc dù nói là ở dưới sân trường, nhưng từ chỗ đó tìm đến nơi có vòm trú mưa hoàn toàn không gần một chút nào cả. Trường Martin có diện tích rộng nổi danh trên toàn cả nước kia mà.

"Lạnh không?"

Kể từ sau cái hôm hắn dầm mưa rồi phát bệnh, anh cũng biết cơ thể của hắn rất dễ nhiễm lạnh, chỉ vừa vào tới khu locker, Lam Tuyên mặc kệ bản thân mình cũng đang ướt sũng nhưng lại đi tìm rót cho hắn một li nước ấm.

"Cảm ơn..."

Tử Kỳ đón lấy li nước từ tay của anh, vốn dĩ biết thừa máy nước nóng chỉ có nước sôi mà thôi, nhưng độ ấm từ li nước anh đưa cho hoàn toàn rất dễ chịu để nuốt xuống.

Mình ước gì... lúc nào ổng cũng tử tế như thế này thì hay biết mấy!

Đùng!

Cũng chẳng biết điều ước ban nãy của hắn rốt cuộc đã sai chỗ nào, chỉ thấy trời đột nhiên xẹt xuống một tia sét màu đỏ tím, sấm chuyển ầm ầm liên tục mấy tiếng gần kề.

"..."

Lúc nhìn sang anh, hắn có hơi bất ngờ vì người được cho là nam thần khối mười một lại co ro đứng nép sang một bên, đem hai tay bịt kín hai tai, giữa trán anh cau lại một nét lo sợ, đôi mắt cũng nhắm nghiền vì sợ.

Cái gì kia... ông Tuyên sợ sấm sét hả ta?

Mặc dù lúc đó hắn có nhẹ cười thầm trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy anh thế này vô cùng thú vị, li nước kia hắn đem chút ít ấm áp của nó truyền sang gò má của anh.

"Sấm ở đây có vậy mà đã sợ rồi, sang bên Mỹ thử đi, lâu lâu trời mưa vừa có sấm vừa có động đất, nhà lắc lư lắc lư phê lắm!"

"..."

"Thôi mà, lại đây!"

Dưới hành lang của khu locker, hắn kéo anh tới gần chỗ tủ cá nhân của mình, sau đó mở tủ lấy ra một gói trà hòa tan, bỏ vào li nước ấm của anh đưa cho, muốn chia sẻ một chút dễ chịu của mình tới anh.

"Uống chút đi, trà chanh sả này mùi dễ chịu vị the the chua chua hay lắm!"

"..."

Chẳng hiểu vì lí gì anh cũng ngoan ngoãn làm theo những lời hắn nói, mặc dù thật sự vị trà kia chẳng phù hợp với bản thân của anh một chút nào cả.

Hai đứa sau đó lại tiếp tục "định cư" bên trong toilet để sấy đồng phục cho khô. Giờ thì anh mới thấy, việc mặc quần đùi ở bên trong của hắn xem ra cũng lợi ích lắm. Những lúc như thế này, hắn cởi hết đồ ra là có thể để dưới máy sấy tay mà sấy.

"Xong chưa?"

"Sắp rồi..."

Tử Kỳ quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh cởi bỏ áo ngoài để sấy hắn bắt đầu ngứa miệng muốn đưa ý kiến riêng của mình.

"Sao không cởi quần ra sấy đi, hai cái ống quần ướt mem kìa!"

"Không sao, chút nữa nó tự khô..."

"Sao mà không sao được, đồ ướt khó chịu lắm!"

Nói rồi hắn nhào tới cạnh anh, anh giật mình né sang một bên, hắn lại tiến gần thêm chút nữa, giúp đỡ thì chẳng biết có thành ý không, nhưng vẻ mặt gian manh của hắn cứ như đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy anh cởi bỏ đi chiếc quần kia ra.

"Cởi đi mà, cởi ra cho nhìn xí đi, ngại cái gì không biết..."

"Cậu bị điên à, đồ điên này... cút!"

Tử Kỳ thật sự vô cùng tò mò về anh trong những việc này, bởi vì ngay cả khi ở nhà hắn cũng chưa từng nhìn thấy anh mặc quần đùi nữa, hắn chỉ thấy anh mặc quần thun Jogger là nhiều, hiếm hoi lắm trong lúc đi bơi hoặc chơi thể thao thì hắn mới có cơ hội được nhìn cơ thể của anh một cách chi tiết.

Hắn vẫn rất tò mò vì mọi thao tác cử chỉ của anh vô cùng cẩn thận, việc có thể soi ra điểm nhạy cảm kia là hoàn toàn rất khó khăn.

"Cho xem miếng đi, đọ thử không?"

"Điên khùng!"

"Xem của tao đi, rồi cho tao xem lại cũng được!"

"Điên!"

Lam Tuyên cáu gắt quay sang nhìn hắn, chỉ đến khi anh trừng mắt lên rồi quát thật lớn hắn mới chịu thôi không đùa giỡn nữa.

"Ê mà nói nghe nè, lúc học bơi có thể nào mặc cái quần bơi nam cho tử tế không? Bộ hàng nhỏ lắm hay sao mà mặc cái quần chẳng ôm được miếng nào để show ra vậy?"

"Cậu có bị bệnh không?"

Làm gì có ai như hắn, hắn học bơi mà mặc quần bơi màu đỏ rực rỡ giữa cả đám đông. Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn với chiếc quần bơi đó, mấy hôm sau anh còn ám ảnh không thể quên được.

"Ủa mà mấy người còn zin thật hả?"

"Im miệng đi! Phiền thật chứ!"

"Hê hê hê..."

Điệu cười đó của hắn vang khắp hành lang, chỉ cần nghĩ đến gò má anh đỏ lên rồi lan tận ra mang tai, hắn thật sự cảm thấy bản thân phấn khích vô cùng.

...

Giờ ăn trưa hôm đó, thật hiếm khi để cùng một lúc cả hai anh em nhà họ Trương kia ngồi chung một bàn. Lam Tuyên vẫn chung thủy với phần nui ban sáng mang theo sẵn, nhưng lần này khi Tử Kỳ bê khay cơm tới đặt ở cạnh chỗ anh, anh chỉ liếc mắt nhìn sang hắn một chút mà chẳng phản ứng quyết liệt bỏ đi như những lần trước.

"Cho ngồi chung với, được không lớp trưởng?"

"..."

Nghe câu đó của hắn Hàn Dương có vẻ như rất ngạc nhiên.

"Ủa... bình thường hai đứa không ngồi chung sao?"

"Bình thường anh Tuyên xem em như cô hồn âm binh vậy đó anh, không có cho ngồi chung đâu! Có lần em lấy cơm giùm anh ấy, anh ấy bỏ luôn bữa trưa không thèm ăn!"

"Sao vậy Tuyên?"

"..."

Mặc dù anh hai hỏi câu đó, nhưng đối diện với sự im lặng của em trai mình thì anh cũng ngầm đoán ra được câu trả lời mất rồi. Anh cũng chẳng trách nó đối xử với Tử Kỳ phũ như vậy, chuyện gì lại không có nguyên do.

"Ủa... nui này nấu hồi sáng đúng không?"

Tử Kỳ ngồi xuống cạnh bên Lam Tuyên, hắn loi nhoi một lúc mới phát hiện ra người ngồi bên cạnh ăn sắp xong phần nui rồi.

"Nui em nấu hả Tuyên?"

"Dạ, em nấu buổi sáng mà dư nên mang theo ăn đỡ phí!"

"Dư đâu mà dư... phần này là của em đó anh!"

Tưởng là hắn chỉ nói vậy thôi, ngờ được đâu hắn cứ tùy tiện lại nhanh như sóc đem muỗng của mình múc vào hộp nui của anh mà ăn chực lấy một miếng.

"Má!"

Sau đó hắn thảng thốt gào lên, rồi lục đục đem tay mình chắp ở giữa cái muỗng.

"Cho xin miếng nữa đi..."

"..."

Anh chán ngán sự tưng tửng này của hắn đến tận cổ rồi, ở trước mặt anh hai cố lắm cũng chỉ liếc nhẹ hắn ta một cái bằng vẻ mặt đầy khó chịu, sau đó thở một hơi thật dài bày tỏ phiền phức đang bao trùm lấy bản thân.

"Đổi đi mà... năn nỉ đó... sao mình lại có thể bỏ một bữa sáng ngon đến như vậy hả trời, mình đúng là ngu ngốc quá mà..."

"..."

Chẳng cần anh gật đầu đồng ý, Tử Kỳ cưỡng ép lôi hộp nui tới trước mặt hắn, ở đó còn được chút ít nui và nước hầm xương, nhưng lại ngon gấp mấy lần những món ăn mà hắn mua đại ngoài chợ.

"Ăn đi... cơm cũng ngon lắm á!"

"..."

Lam Tuyên lặng lẽ đưa mắt nhìn phần cơm bấy nhầy của hắn, Tử Kỳ thường hay có thói quen trộn cơm vào thức ăn, nếu lấy cơm xuống rồi hắn sẽ đem hết cả cá lẫn thịt kèm với đồ xào trộn chung thành một. Mặc dù ăn vào bụng thì cũng hòa lẫn thế thôi, nhưng đối với nhãn quan của anh mà nói, nhìn cái "đống" trước mặt chẳng khác gì đống nôn của hắn cả.

"Ọe..."

Không chỉ là trong suy nghĩ, Lam Tuyên thật sự dùng tay che miệng rồi chạy nhanh vào bên trong toilet trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người ở đó.

"Bị gì vậy trời..."

"Chắc đau bao tử thôi mà, em ăn đi!"

Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng mà câu trả lời của anh hai vào lúc đó cũng hợp lí để hắn thôi không tò mò nữa. Lam Tuyên rời đi vừa được một lúc, kể ra thì cũng chẳng lâu gì cả, nhưng mà chút ít nui ban nãy chắc chắn không làm sao no bụng được. Tử Kỳ luyến tiếc kéo khay cơm của mình lại gần, tiếp tục ăn thêm cơm ở đó một cách bình thản trước nụ cười của anh hai.

"Kỳ Kỳ ăn cũng được quá ha... vậy mà không mập chút nào, thằng Tuyên nó ăn kiêng dữ lắm, cơ địa nó cũng khá dễ lên ký!"

"Ờ... nói mới nhớ, em thấy ổng toàn ăn rau như trâu như bò vậy..."

"Cái thằng này..."

Đối với hắn anh hai cực kì giống mẹ, chẳng bao giờ phàn nàn về cách nói năng thiếu phép tắc của hắn cả. Bản tính của anh hai ôn hòa hiền lành như vậy, nếu mà chia lại được cho Lam Tuyên chút ít thì đỡ lắm rồi.

"Mà anh... chuyện anh với thầy Nghiêm rốt cuộc..."

Lần này hắn chưa trọn vẹn hỏi hết câu, phía sau anh đã kéo tới ba bốn người nhìn mặt rất quen. Hắn đoán ra một trong số đó là thằng Vinh Gấu, biết kiểu gì bọn chúng tới đây cũng chỉ là để kiếm chuyện, Tử Kỳ ngồi thẳng lưng lên, đem ánh mắt sẵn sàng nhìn về bọn chúng ra vẻ nghênh đón.

"Đúng là tìm được hội trưởng khó gần chết... học chung trường mà cứ tưởng đâu idol không đó, cả tuần nay chẳng thấy ăn cơm ở nhà ăn lần nào cả?"

"..."

Thật ra Tử Kỳ biết rõ suốt nhiều ngày nay sau khi công khai hẹn hò với thầy Minh Nghiêm, anh hai hắn thường đến ăn trưa ở phòng quản sinh. Thức ăn cũng là do chính tay thầy làm mang đến, bởi vậy mà kể từ lúc đó chẳng có ngày nào Hàn Dương phải chen chúc ở nhà ăn để nhận cơm trưa nữa.

"Các bạn tìm mình có chuyện gì sao?"

"Còn chuyện gì nữa? Thằng kia, đưa cái ipad cho tao!"

Tên Vinh Gấu nhận lấy chiếc ipad từ một đứa bạn chơi chung trong nhóm, hắn cố tình mở ra tấm ảnh mà Rin đã chụp ở phòng kí túc của Dương, sau đó giọng điệu hắn cũng lớn tiếng hỏi, hệt như muốn kéo cả trường vào hóng hớt.

"Rin nói Rin chụp tấm ảnh này ở phòng kí túc của hội trưởng đó, khổ... cái chuyện phi lí như vậy làm sao mà tin cho được? Vậy nhờ hội trưởng xác nhận sự thật giúp cho được không?"

"..."

Trước cái tình huống khó xử ấy, Hàn Dương vẫn giữ gương mặt mình lịch sự nở một nụ cười, mắt anh chăm chú nhìn vào tấm ảnh kia, trong khi Tử Kỳ lại đằng đằng sát khí hướng về Vinh Gấu, chỉ muốn đạp cho nó một cái mới hả dạ được.

"Cho mình hỏi Rin có phải là bạn thân của các bạn không?"

Câu hỏi của anh khiến cho tên Vinh Gấu chần chừ một lúc mới dám đáp lại.

"Đương nhiên là bạn thân rồi!"

"Vậy à..."

"Hội trưởng không trả lời mà hỏi như vậy là có ý gì?"

Sự ngu ngốc trong câu trả lời của Vinh khiến cho Tử Kỳ không nhịn được cười, hắn ngả lưng ra ghế hất mặt nhìn sang đối phương mà lắc đầu bày tỏ sự thương cảm.

"Chính mày nói đó, là bạn thân với nhau mà lời của bạn mày nói mày cũng không tin nữa... thôi tao nghĩ tụi mày nên giải tán mẹ nó cái nhóm Gấu cho rồi, chơi bời gì nữa?"

"..."

Lẽ ra hắn còn phải nói nặng hơn vậy, nhưng cũng vì là chuyện của anh, hắn chỉ nói có vài câu thôi mà trong ánh mắt của đám bạn kia đứa nào đứa nấy cũng đều đỏ au.

"Vậy có nghĩa là chính xác đúng không? Tao chỉ thắc mắc thôi... hội trưởng hội học sinh cao quý lại đưa một tên bạn học có hạnh kiểm yếu về phòng... mà tên bạn học đó lại là gay nữa... còn chưa hết nha..."

Sau đó hắn lại lướt sang tấm ảnh chụp cái túi mà anh đã gặp và đưa cho Rin.

"Còn giữ cả đồ lót của nhau? Nói vậy mối quan hệ giữa hai người còn thân thiết hơn cả nhóm Gấu nữa chứ?"

"Thật là..."

Vốn dĩ hội trưởng hội học sinh đã chuẩn bị tâm lí cho những bắt bẻ này từ lâu rồi, trước những lời của kẻ xấu xa, anh hoàn toàn không hề tỏ ra là mình lo sợ. Mặc cho hắn có la làng lên lan truyền sự việc, khiến cho đám học sinh đang ăn gần đó dồn sự chú ý về anh đi nữa.

"Cho tụi này một lời giải thích đi? Cả trường đang thắc mắc không biết mối quan hệ giữa hội trưởng và Rin là gì đó! Phải không tụi mày?"

"Đúng đó đúng đó! Giải thích đi!"

"Giải thích đi hội trưởng?"

Sự lo lắng đang dần hiện ra trên mặt Tử Kỳ, nhưng theo ánh mắt hắn quan sát thì anh hai hoàn toàn không để tâm. Anh thậm chí còn rất từ tốn cầm li trà dâu lên uống một hớp.

"Kì lạ thật, từ bao giờ mà chuyện của cá nhân mình lại phải giải thích với mọi người vậy?"

"Thì tụi này chỉ hỏi để xác minh mối quan hệ giữa hội trưởng và Rin thôi, nếu không có gì khó khăn để trả lời sao hội trưởng cứ phải úp úp mở mở?"

"Đúng đó!"

"Có hay không thì cứ nói thôi!"

Anh lại nhẹ mỉm cười lần nữa, lần này anh đứng lên đón lấy chiếc ipad của tên Vinh, sau đó lướt về tấm hình mà Rin đã chụp tại phòng kí túc xá của mình.

"Vậy mình cũng xin nói rõ một lần, đây chính xác là hình chụp tại phòng kí túc xá của mình, những bạn ở kí túc chắc hẳn đều biết Rin đã bị đuổi khỏi đó và cấm vĩnh viễn. Mình muốn đưa cậu ấy vào phòng đương nhiên phải xin phép bảo vệ, xin phép cả thầy quản sinh nữa. Nếu các bạn muốn biết lí do thì đến tìm thầy Minh Nghiêm mà hỏi!"

"Không cần phải tìm thầy Nghiêm đâu!"

Giọng nói này rất quen thuộc, Tử Kỳ ngước lên liền thấy ngay là Nhật An cùng với Tiêu Duy và một số người trong nhóm thiện nguyện, họ đang chen qua giữa đám đông học sinh hóng chuyện mà bước tới gần chỗ anh đang đứng.

"Lần trước trong chuyến phát cơm thiện nguyện bởi vì thiếu người nên đã nhận sự hỗ trợ của Rin, sau khi phát cơm xong bởi vì phải giúp một bà cụ bán khoai nên hai người đều về trễ. Rin nói với Dương về việc phòng trọ đóng cửa trước mười giờ đêm, vì không còn cách nào khác nên Dương đành cho Rin ở lại phòng kí túc. Sau khi tắm xong, Rin để quên quần nhỏ bên trong phòng tắm, Dương phải đem chiếc quần nhỏ đó tận tay đứa đến cho Rin. Chuyện chỉ có vậy thôi, không biết tao nói vậy có đúng không hả?"

"..."

Lúc Nhật An lớn tiếng hỏi to, quản sinh Nghiêm phía sau cũng đã đưa được "nhân vật chính" đến, thầy mạnh tay đẩy hắn chen ra giữa đám đông kia. Học sinh trong trường đang còn tụm năm tụm bảy, nhìn thấy thầy quản sinh là đứa nào đứa nấy quay trở về với khay cơm của mình.

"Đúng không?"

Nhật An lại tiếp tục tới gần chỗ của tên khốn thích vẽ chuyện kia, hỏi lại hắn thêm một lần nữa.

"Đúng vậy!"

Hắn mới bình thản mỉm cười rồi đáp lại trong sự dửng dưng.

"Vậy mục đích của em khi đăng tấm hình này lên là để làm gì?"

Minh Nghiêm chỉ tay về tấm hình mà Hàn Dương cầm nơi chiếc ipad, giọng của thầy nghiêm túc hỏi hắn. Nhưng hắn lại nhạt nhẽo buông một nụ cười mỉa mai.

"Trang facebook của em, em phải trình bày mục đích đăng hình nữa sao?"

"Tôi không biết mục đích của em là gì, có lẽ tôi cũng không cần thiết phải biết. Nhưng vấn đề là hành động không rõ ràng của em khiến cho rất nhiều học sinh hiểu lầm, các bạn ấy tò mò bàn tán làm ảnh hưởng đến Hàn Dương!"

"Vậy ạ... sự thật không có gì thì thôi đi, hội trưởng sợ ảnh hưởng đến danh tiếng đến mức đó luôn sao? Nếu vậy ban đầu hội trưởng đừng mời mình đến đó, chính hội trưởng đề nghị điều này chứ mình nào có ép đâu?"

"..."

Vẻ mặt và ngữ điệu khốn kiếp của hắn, có lẽ anh cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ có điều khi hắn làm vậy với mình, trong lòng anh cảm thấy vô cùng nặng nề, vì mọi thứ anh làm cũng chỉ là muốn chữ "bạn" giữa mình và hắn không tệ thế thôi.

"Rin à... mọi ý tốt của mình với Rin chỉ đơn giản dừng ở việc chúng ta là bạn học chung trường thôi. Với cương vị là người trong cuộc... mình cũng rất tò mò việc Rin đăng ảnh và gây hiểu lầm như vậy là có mục đích gì đó! Nhưng chẳng sao cả, sẵn tiện đây mình cũng muốn nói để mọi người biết..."

"..."

Anh nắm lấy cổ tay của quản sinh Nghiêm giơ lên trước mặt mọi người, nơi mà thầy vẫn đeo chiếc đồng hồ quen thuộc kia, biết trước sớm muộn gì nếu anh chưa công khai chuyện của mình, hắn và đám bạn hắn sẽ lại tiếp tục kiếm chuyện tạo ra phiền phức cho anh.

"Mình và anh Nghiêm đang tìm hiểu nhau! Mình biết công khai thế này thì hơi sớm thật... nhưng vì dạo gần đây nhiều người đơm đặt những chuyện không đúng sự thật, làm ảnh hưởng đến mình... mình nghĩ công khai mối quan hệ là cách duy nhất để dập tắt đi tin đồn mà bản thân không muốn có!"

"Vậy là đúng rồi sao?"

"Trời, quản sinh Nghiêm hơn hội trưởng cả chục tuổi lận đó!"

"Mà học sinh hẹn hò với quản sinh, nghe có kì lắm không?"

Trước những lời bàn tán phát sinh, Hàn Dương vẫn điềm tĩnh không chút lo sợ, ai muốn biết thì anh sẽ nói cho biết, ai muốn hiểu thì anh giải thích cho hiểu.

"Có gì đâu mà kì? Ở trong trường thì mình là học sinh, anh Nghiêm là quản sinh của trường, đó là công việc của anh ấy! Các bạn cũng chỉ biết có bấy nhiêu thôi, các bạn làm gì biết trước đây mình và anh Nghiêm từng là hàng xóm của nhau! Anh Nghiêm vốn cũng không phải là giáo viên bộ môn, hẹn hò với anh ấy thì có gì đâu mà kì!"

"..."

"Chuyện tuổi tác với mình cũng không quan trọng, quan trọng là người mà mình thích phải có ý chí cầu tiến, phải là một người có ích cho xã hội! Anh Nghiêm có thừa những yếu tố mà mình tin chắc là ba mẹ mình cũng sẽ cảm thấy yên tâm khi mình lựa chọn mối quan hệ này!"

"..."

"Mình nói ra như vậy chỉ mong các bạn cẩn thận đồn đoán một chút! Mình chắc chắn sẽ không tùy tiện hẹn hò với một người... giống như Rin!"

Ba từ "giống như Rin" mà anh vừa nói, kể ra thì thoáng nghe cũng cảm thấy đau lắm chứ. Sau tất cả những gì mà anh thẳng thắn nói ra, đổi lại ngoài sự im lặng kia của hắn, khắp xung quanh bắt đầu rộ lên những lời cười cợt bàn tán. Ai cũng tán thành quan điểm của Hàn Dương đúng đắn, ai cũng chế giễu hắn và đám bạn ngu ngốc kia không biết bản thân ở vị trí nào.

Mây tầng nào gặp gió tầng đó...

Ừ thì hắn không biết thân phận.

Ừ thì hắn tự đem bản thân mình ra làm trò cười cho người khác.

Ừ thì hắn có là gì đâu, tưởng chỉ bấy nhiêu đó có thể khiến anh sợ hãi hay sao?

"Rin! Rin! Rin đợi đã!"

Lần này hắn đùng đùng quay người bỏ đi, anh biết những lời nói của mình thật sự đã làm tổn thương hắn đó. Nhưng nếu anh không làm như vậy, chẳng khác nào biết mình bị hắn đem ra để làm trò cười nhưng vẫn cứ nhu nhược không phản kháng lại.

Anh sợ hắn tổn thương là thật, nhưng mà hắn ngay cả nghĩ đến điều đó cũng chưa từng nghĩ. Đến bây giờ chỉ duy nhất một việc khiến cho anh cảm thấy thắc mắc mà thôi, trong suy nghĩ của hắn chữ "ghét" đem dành cho anh rốt cuộc phải to thế nào? Mà tất cả những điều anh làm vì hắn cũng chẳng thể mài giũa đi được chút gì cả.

...

Rin đi rồi, đám bạn phiền não kia cũng dần dần tự tản ra, bọn chúng là vậy đó, có lẽ Hàn Dương cũng tự thấy quen thuộc từ lâu. Bày mưu tính kế hãm hại người khác, thắng thì sẽ cùng nhau cười cợt nhưng thua rồi thì chắc gì tụi nhóc đó chịu nhìn nhận những sự thật hiển nhiên. Kiểu gì lại chẳng ghim trong lòng, kiểu gì lại sẽ chẳng có lần thứ hai.

"Kệ nó đi Dương, yêu thích ai là chuyện của Dương mà, miễn sao không ảnh hưởng đến chuyện học tập thì ai có quyền cấm Dương đâu chứ!"

"Đúng rồi đó, trường mình đâu có cấm học sinh yêu quản sinh đâu!"

"Không những không cấm, mà trường mình trước kia còn có cặp đôi thầy giáo học sinh ra trường cưới nhau nữa đó! Thời buổi nào rồi, ai mà đánh giá ba cái chuyện xàm xí!"

Xung quanh anh giờ đổi lại bằng những câu ủng hộ, khác hẳn với cái cách xì xầm bàn tán khi chuyện chưa rõ trắng đen. Có lẽ đến giờ phút này rồi, anh nghĩ mình chọn cách công khai là một quyết định đúng đắn.

"Ngưỡng mộ ghê, thầy Nghiêm với anh Dương đẹp đôi mà!"

"Ừm, nghe nói thầy theo đuổi anh ấy lâu lắm rồi đó!"

"Có thấy mấy hình sinh hoạt Đoàn – Đội không? Thầy chụp toàn là chụp anh Dương..."

"Nhưng mà anh Dương gay thì mình tiếc quá..."

"..."

Mấy lời bàn tán kia nối đuôi tìm đến tận tai Lam Tuyên, dù sao nhận được phản ứng tốt như vậy cũng là điều đáng để mừng. Phút chốc khóe môi đứa em này vừa định cong lên một chút.

"Trời ơi là trời... không biết đâu... ai đó làm ơn hãy nói là tôi đang nằm mơ đi, tôi không thể... không thể chấp nhận được..."

Bên trong nhà vệ sinh nữ, giọng của một cô nàng nào đó rất quen gào lên thiếu điều rung chuyển luôn cả tầng trệt.

"Tất cả là tại cái thằng Tử Kỳ đáng ghét miệng thối xui xẻo, tại nó trù nên anh Ty mới thích con trai chứ đâu!"

"..."

Lam Tuyên thoáng nghe thấy điều đó phút chốc không kìm lòng được, khoảnh khắc anh nhếch môi mà cười, nụ cười âm thầm này của anh được một người từ phía xa ghi lại.

Ting!

"Chụp được rồi nha, cục cưng của chị cười lên đẹp quá!"

Đó là tin nhắn đến từ một facebook có tên Minh Trang, anh chỉ lặng lẽ gạt nó qua để mà xóa đi. Đương nhiên vẫn không hề đáp lại lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top