ZingTruyen.Top

Vong Tien Bac Chien Tu Niem

Vương Nhất Bác đứng nhìn đống bầy nhầy kia cả một lúc lâu, trong lòng nảy lên vô số điều khó hiểu. Có điều mây đen vẫn cuồn cuộn bên trên không ngừng nghỉ, ở phía xa xa đã có tia chớp rạch ngang bầu trời, chui thẳng xuống mặt biển đang dậy những con sóng lớn. Tiêu Chiến vẫn nằm ngoan ngoãn đằng sau gã, dưới mấy sợi tóc rối loạn làn da cũng đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng đồng thời có lực hơn nhiều. Vương Nhất Bác đỡ anh vào lại trong hốc đá, để thân thể kia tựa vào lồng ngực mình, lại thấy con tim bên dưới chẳng chịu ngủ yên. Dáng vẻ trần tục kia khi ở trên ổ rơm, tiếng rên rỉ chẳng rõ câu chữ, da thịt lại dán sát vào da thịt, lúc này đều thật sự trở lại trong tâm trí, có chút dùng dằng mà đuổi không chịu đi.

Gã cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ biết hai bàn tay đã đan vào nhau tự bao giờ, trên môi mãi một lúc lâu vẫn là cảm giác ấm áp, hơi thở còn khe khẽ mà quấn lấy nhau. Mùi nước hoa nhẹ nhàng vẫn còn lưu luyến dưới hõm cổ gầy, trong không gian hẹp đột ngột toả ra như mời gọi, còn có đôi môi trơn mịn không hề có chút lực phản kháng, thật sự nhu thuận mà nương theo. Vương Nhất Bác cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, trước khi người kia tỉnh dậy đã rời đi, rốt cục tới cuối cùng cũng chỉ giống trò trẻ con áp môi vào nhau, thế mà cảm giác trong lòng lại lưu luyến vô cùng.

Tiêu Chiến trở mình một cái, vừa hé mắt đã thấy khuôn mặt có chút kì lạ của em trai, cũng không thèm để ý tư thế hai người đang thế nào, mu bàn tay khẽ chạm lên gò má kia vài cái, cười nói : "Kiếp trước dù sao cũng là đại ma đầu, kiếp này sao dễ chết thế được"

Bất chợt lúc này, trời đổ mưa. Trong hốc tối sầm lại, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ xuống, tí tách trên vách đá lạnh. Thấy em trai nhỏ không có ý đẩy mình ra, Tiêu Chiến cũng mặt dày mà rúc trong lồng ngực âm ấm thêm chút, tiện tay kéo chăn phủ lên cả hai người. Chẳng hiểu sao tiếng mưa này nghe có chút kì lạ, na ná như một bản nhạc cũ anh đã nghe từ lâu lắm mà không nhớ được tên, chỉ thấy da diết mà có chút tủi hờn, vừa nghẹn ngào lại vừa uất ức.

"Mưa này, nghe như tiếng đàn ấy nhỉ ?"

Tiêu Chiến vu vơ hỏi một câu, lại điều chỉnh tư thế nằm cho bớt mỏi cổ. Vương Nhất Bác kia không nói gì, trong cổ họng cũng chỉ ừ hử mấy cái giống như có lệ, chẳng bình phẩm gì thêm. Chốc lát sau, gã mới mở miệng hỏi : "Có lạnh không ?"

Mưa xuống, đúng là có hơi lạnh. Mà cơn mưa này rất kì quái, mưa đến cả tiếng đồng hồ mà vẫn đều đều một kiểu, không tăng thêm cũng không thuyên giảm, cứ lặp tới lặp lui một giai điệu mơ hồ. Tiêu Chiến độc thoại lâu đến thế mồm miệng cũng ngứa tới mức không chịu được nữa, lại ngựa quen đường cũ chọc ghẹo mấy câu : "Hay là chúng ta vận động với nhau một chút, trước giờ đều bảo vận động sẽ làm nóng người còn gì"

Chỉ nghe thấy tiếng balo kéo sột soạt trên nền đất lạnh, người kia lôi ra mấy miếng dán giữ nhiệt, dúi vào tay anh.

"Ây da", Tiêu Chiến giả vờ thở dài một cái, "Em dán cho anh đi, thật sự tay chân giờ không động đậy nổi luôn rồi"

Câu này, có dùng đầu gối cũng biết, hoàn toàn là trợn mắt nói dối. Bởi vì cái tay kia vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo người ta kìa!

Vương Nhất Bác hôm nay còn kì lạ hơn, từ đầu tới cuối ngoan ngoãn bóc miếng dán lên áo cho anh, bàn tay còn giống như cẩn cẩn thận thận không đụng chạm gì xuống da thịt, thế mà Tiêu Chiến cũng không yên phận mà lại la lên : "Vương Nhất Bác em sờ ở đâu đó hả ???"

Rõ ràng là chẳng chạm vào đâu cả, cũng chỉ muốn chòng ghẹp người ta một chút, ấy thế mà bàn tay dịu dàng kia cứ như chạm phải lửa nóng, rụt ngay lại. Tiêu Chiến kéo kéo áo xuống, cười hì hì : "Đùa thôi đùa thôi, đàn ông con trai đụng chạm tí thì đã làm sao"

Nói đoạn lại ngáp mấy cái, rúc vào lòng người kia, nhắm hờ mắt chẳng bao lâu đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong lúc chẳng biết là tỉnh hay mơ lại thấy có vòng tay đem mình ôm chặt thêm một chút, ấm áp vô cùng.

Hai hôm nay ăn no ngủ kĩ lại chẳng phải làm gì, thật sự là nhàn hạ chết đi được. Tiêu Chiến ngủ nhiều quá cũng chẳng ngủ sâu được, thi thoảng lại ngơ ngác tỉnh dậy, mấy giấc mơ linh tinh cứ lướt qua lướt lại, mấy lúc mở mắt lại thấy khuôn mặt người kia lấp ló trong bóng tối. Chẳng biết mơ mơ tỉnh tỉnh được mấy lần, dứt khoát dậy hẳn, không thèm ngủ nữa.

"Nhất Bác Nhất Bác"

Thói quen xấu của Tiêu Chiến là mắt mở thì miệng hoạt động, không cần biết người bên cạnh là ai, vẫn cứ phải túm lấy hàn huyên mấy câu nhăng cuội mới yên lòng.

"Em nói xem, sao em lại nhận ra anh? Chắc không phải chỉ vì khuôn mặt đấy chứ hả ?"

Anh nhón lấy đường chỉ tuột bên dưới gấu áo người kia, ghé răng cắn đứt. Vương Nhất Bác không nói gì, qua thật lâu cũng không giống như sẽ mở miệng, chỉ nghe thấy hơi thở khe khẽ vang đều bên tai, chẳng biết là khó nói hay không muốn mở miệng, chung quy vẫn là im lặng.

"Nhưng mà lần đầu gặp Vương Nhất Bác, thật sự chẳng hiểu sao thân thể này cứ muốn bám theo em mãi", Tiêu Chiến phì cười, nhét một hạt hạnh nhân sấy khô vào miệng, lúng búng nói : "Giống như, thế giới bên kia trả cho anh một điều để hoài niệm vậy"

Hình như chủ đề không đầu không đuôi này chạm trúng chỗ nào trong não anh, chốc lát đồ ăn đã muốn nghẹn lại, đuôi mắt cũng đã hơi xót xa. Tiêu Chiến lắc lư góc chăn trong tay, chờ đến khi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng vơi bớt đi một chút, mới lại lên tiếng : "Anh nhớ cuộc sống của chúng ta, giá như ..."

"Giá như, cuộc đời luôn là những lần tương ngộ đầu tiên của chúng ta"

Bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên má Tiêu Chiến, khe khẽ như vỗ về. Dòng nước mắt nghẹn ứ trong lòng y như máu đọng năm đó của người kia dưới đáy Đồ Lục Huyền Vũ, mà bao năm nay chẳng ai giúp anh ép ra nổi, sớm đã bám chặt trong tâm trí như khối u lớn, chẳng hiểu thế nào cũng lại đã trở thành máu thịt tự thân.

Vương Nhất Bác hình như có hơi lúng túng, bàn tay đặt bên má người kia chẳng biết phải để nguyên hay rút về, cuối cùng chỉ biết nói một câu : "Muốn khóc thì khóc đi"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, đột ngột ngồi dậy : "Sau khi ra khỏi chỗ này ... anh muốn uống rượu"

Hai người đang dán chặt vào nhau tự nhiên tách ra, hơi lạnh lập tức ùa vào không khí đang ấm ấp. Tiêu Chiến quấn chặt tấm chăn bên người, lại nhớ tới em trai chỉ đang mặc một chiếc áo phông mỏng, vội vàng đem một nửa chăn quàng lên vai người kia, hai bên lại kề sát nhau mà ngồi dựa vào vách tường. Vương Nhất Bác kia không phản ứng mấy, nghe đồn tửu lượng của cậu nhóc khá cao, thế mà đi dự tiệc không mấy khi nhấp môi trên ly rượu đến lần thứ hai, đôi khi còn chỉ ôm ly trà nhạt, dửng dưng với mọi lời mời.

"Đi nhá ?", Tiêu Chiến huých huých vai.

Vương Nhất Bác chỉ ừ một chữ nhỏ tí trong cổ họng. Lam gia trước giờ đều tu luyện kiểu khắc khổ, có lẽ do tổ tiên xuất thân từ hoà thượng, đủ mọi lí lẽ kiêng cữ và cấm kị, cuộc sống ngoại trừ phép tắc ra thì cũng chỉ có phép tắc, cực kì vô vị.

Trận mưa bên ngoài cũng đã tạnh từ lâu, mùi đất ẩm cùng cỏ dại xộc lên mũi, khắp không khí đều là hơi lành lạnh, thế mà lại trong trẻo vô cùng. Tiêu Chiến xốc chăn đứng dậy, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nắm lấy cổ tay người kia kéo lên, nhanh nhảu nói :"Mau lên, ở đây buồn chết đi được ấy"

Hai người sóng vai bước ra ngoài, lúc này mặt trời mới lấp ló sau đám mây đen còn chưa tan hết, ánh nắng tựa như đang nhảy nhót trên viền trời tối om, soi rọi một góc biển lấp lánh. Khu vực này hẳn là nằm trong phạm vi ảnh hưởng của đám oan hồn lúc trước đánh nhau trên vùng biển kia, không biết trên tàu chiến của chúng có trùng hợp giữ pháp trận cổ gì hay không, chỉ biết quanh bán kính này chính xác là một quả cầu khổng lồ, muốn thoát ra hẳn phải có một thứ na ná như dao phá băng, vừa dẫn đường vừa phá lồng. Bên này chắc là nằm sát ranh giới với thế giới thực, có lẽ đi không quá nửa giờ sẽ về tới địa phận xuất phát, nói ra thì cũng chẳng quá khó khăn.

"Vậy ... bây giờ chúng ta làm gì ?"

Tiêu Chiến dè dặt hỏi. Đời trước có đọc qua mấy thứ này, phương pháp thường thấy nhất chính là dùng binh khí có linh tính, phát động nội lực rồi bắt nó dẫn đường là thuận lợi đi ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, ai ngờ ở thời điểm hiện tại lại gặp thứ oái oăm này, chẳng biết là phải làm sao. Hai người chỉ có mấy thứ đồ vớ vẩn trong tay, tuy ở đây có thể miễn cưỡng phát động linh lực bằng một trận pháp tạo khe đơn giản, thế nhưng muốn chế ra thứ binh khí kia thật sự rất khó. Bội kiếm của người tu tiên vốn dĩ là do trải qua tu luyện mà dần dần sinh linh tính, miễn cưỡng coi như rút được một phách mà tồn tại song song, có thể gọi là binh khí hoặc pháp khí, mỗi người mỗi khác.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi thêm, mùi máu đã theo gió xộc vào mũi, không cần hít tới cái thứ hai cũng cảm thấy như vừa tọng vào người cả đống sắt hoen rỉ. Vương Nhất Bác vừa vẽ xong trận pháp mở khe, chắp bàn tay còn đang rỉ máu ròng ròng lẩm bẩm mấy tiếng, cả ngọn đồi bỗng dưng rung lên nhè nhẹ.

Chỉ trong chớp mắt, một đoá hoa máu đã thành hình, lơ lửng giữa không trung. Gã lảng đi sự tò mò của Tiêu Chiến, bắt đầu bước đi. Cái khe vừa được mở kia toả ra hơi lạnh kì quặc, không phải kiểu nhiệt độ thấp mà giống như hai bên vách được dựng lên bằng xác người, lúc nha lúc nhúc những vong linh oán hận.

Ấy vậy mà, giữa cái rãnh hẹp chỉ vừa một người qua ấy, chốc chốc lại có hương hoa.

"Nhất Bác", Tiêu Chiến gấp gáp bước theo người kia, kéo kéo vạt áo phía sau, hỏi : "Bông hoa kia, là hoa gì ?"

Vừa khéo lúc đặt chân lên bờ cát mềm, Vương Nhất Bác nhìn quanh bốn phía, vẫn cứ là lờ tịt câu hỏi kia đi. Ánh lửa bập bùng phía xa xa mà tiếng người cứ xì xào không rõ, âm thấp âm cao cứ như bện chặt vào nhau, khó nghe vô cùng. Hai người tiến thêm vài bước, trong đoàn đã có người phát hiện ra. Nghệ sĩ lớn tuổi nhất hốt hoảng chạy tới bên họ, lật tới lật lui. Mắt ông đã đỏ ngầu cả lên, da môi bong tróc, năm đầu ngón tay chẳng biết làm gì mà tươm máu cả, nhìn qua thôi cũng thấy vất vả vô cùng.

"Hai đứa này, mất tích cả mấy ngày rồi hả ?!"

Vương Nhất Bác lùi ra một đoạn, còn Tiêu Chiến thế mà đã nhào tới cạnh người trưởng đoàn ấy, vỗ vỗ vài cái, đoạn lại ôm tay ông nói vài câu, tình thế cũng gọi là bớt hỗn loạn hơn chút. Tập này của show đã bị huỷ từ buổi tối hôm hai người mất tích, mấy ngày nay mọi người đi khắp nơi tìm mà đến cái dấu chân cũng chẳng thấy đâu, mất ăn mất ngủ hơn năm mươi tiếng ròng rã, ai nấy cũng đều như già đi thêm vài tuổi. Thế mà lạ lùng, chẳng ai trách ai, xem xét một hồi mới thở phào nhẹ nhõm nhét cho Tiêu Chiến mấy cái bánh ngọt, dặn dò đưa qua cho Vương Nhất Bác mặt đen kia hai cái, còn nhét thêm cả thuốc chống nhiễm trùng, nước uống hoa quả linh tinh cả. Hai nữ nghệ sĩ đã hoảng tới mức phát khóc, bọng mắt đều sưng như con ốc nhồi, thấy họ về còn tay chân run lẩy bẩy, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn phim dự kiến sẽ trở về đất liền vào ngày mai. Tin tức Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mất tích cùng nhau đã kích động công chúng mấy ngày trời, mà quá trình tìm kiếm cũng được nhà báo cập nhập không ngừng. Chương trình mới đầu còn khổ sở vì phần kinh phí phải bù, ai ngờ bây giờ còn được tài trợ nhiều hơn, đúng là món ngon từ trên trời rơi xuống, cũng không ai thèm oán trách thêm câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top