ZingTruyen.Top

Yeu Nghiet Tan Cong

Ánh thu vẫn luôn ấm áp, cho dù nó đến khiến cây lá đều phiếm vàng, nhưng vẫn làm người ta vui vẻ. Trong một khu vườn lớn, từng mảng cây thường xuân lớn được mùa thu yêu mến, vẫn còn mang một chút màu xanh tươi của nó, khiến vườn hoa thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.

Trong vườn hoa rộng lớn có một biệt thự lớn, trong đó lại có một phòng sách lớn, trong phòng sách giờ phút này đang vang lên tiếng đánh máy rất nhanh. Cả căn phòng chỉ có duy nhất tiếng 'tách tách' kia, đơn điệu lại cô đơn.

Thẳng đến khi bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, kia kiện bàn tiếng va chạm mới dừng lại một chút, người trong căn phòng cũng chính là Lục Sanh đáp một tiếng sau tiếp tục làm việc.

Tiến vào chính là quản gia Lục gia, ông đi vào rồi tiến lại cung kính nói với Lục Sanh: "Đại thiếu gia, nên dùng cơm trưa rồi, ngài muốn ở phòng ăn dùng cơm hay là đưa đến phòng sách?"

Tay Lục Sanh hơi ngừng một chút, nhìn thời gian, đã là 12 giờ trưa, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi quản gia: "Lâm đâu?"

Mấy ngày qua, Lục Lâm mỗi ngày đều đến chỗ này, hôm nay sao không đến?

"Nhị thiếu gia vừa mới đi ra ngoài." Quản gia cung kính trả lời.

"Đi ra ngoài?" Lục Sanh lặng đi một chút, nhíu mày nghĩ, rồi mới dặn dò quản gia đem cơm trưa đưa đến phòng sách, quản gia liền lập tức lui ra ngoài.

Chờ người, chờ thời cơ. Ngày đó Lục Lâm đã nói như vậy, hiện tại đi ra ngoài, chẳng lẽ thời cơ đã tới sao? Thật không biết người như thế nào khiến hắn để bụng như vậy.

Lục Sanh trong lòng nghĩ đến, nhưng hắn không tính toán gọi điện thoại hỏi Lục Lâm. Lục Lâm không thích người khác nhúng tay vào chuyện của hắn, hắn sẽ không đi chạm vào cái vảy ngược của Lục Lâm.

Kéo ngăn kéo, đem con vịt màu vàng vài ngày nay bị hắn giấu ở trong ngăn kéo mang ra, nhẹ nhàng bấm một cái, nghe thấy tiếng cạc cạc, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Trên đường lớn náo nhiệt, Tần Lạc cùng Hoàng Hạo sóng vai đi. Sau khi ở nhà Xuyên ca dưỡng vài ngày, vết thương của Tần Lạc đã không còn đáng lo, buổi sáng đã thương lượng với Xuyên ca, muốn cùng bọn họ đi ra ngoài, Xuyên ca mặc dù không có lập tức đáp ứng để cậu đêm nay cùng bọn họ ra ngoài, nhưng cũng không tiếp tục phản đối, nếu còn muốn cùng đi thì nói với Xuyên ca một tiếng, Xuyên ca sẽ đồng ý. Tần Lạc đương nhiên là nhịn không được mà cao hứng, chỉ là tình huống vài ngày nay của Hoàng Hạo khiến cậu có chút lo lắng, cho nên liền lấy cớ muốn đi mua chút đồ, để Hoàng Hạo đi với cậu, có thể nhân tiện hỏi một chút.

"Hạo ca anh mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc nhìn nhìn xung quanh, thấy bên cạnh không có ai mới lên tiếng hỏi.

"Cái gì?" Hoàng Hạo tựa hồ có chút thất thần, nghe tiếng  Tần Lạc có hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tần Lạc.

"Tôi hỏi anh mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Dáng vẻ mất hồn mất vía, có phải xảy ra việc gì hay không?" Tần Lạc lo lắng hỏi.

Hoàng Hạo mấy ngày nay cùng đám người Xuyên ca đi về, nhưng cậu lại không thể theo, cho nên cũng không rõ ràng Hoàng Hạo có phải gặp chuyện gì hay không, bằng không sao dáng vẻ lại như vậy.

"Không có gì." Hoàng Hạo lắc đầu thản nhiên nói.

"Anh trong lòng nhất định có chuyện, anh đừng lừa tôi, nói cho tôi đi, chúng ta hiện tại là cộng sự, chúng ta cùng đứng trên một chiến tuyến." Tần Lạc dừng bước, đưa tay kéo tay Hoàng Hạo đích tay, nhíu lông mày nói.

Hoàng Hạo bị kéo lại, quay đầu nhìn Tần Lạc, liền quay đầu đi, trầm mặc một chút, sau đó lại phủ nhận: "Tôi thật sự không sao."

"Không sao mới là lạ, anh nếu không nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp nói với Bàng đội trưởng." Tần Lạc khuôn mặt nghiêm túc, dù thế nào đi nữa bọn họ lần này đi ngoại trừ hỏi han sự tình của Hoàng Hạo, còn phải báo tin cho Bàng đội trưởng, cho nên Tần Lạc liền mang điểm này ra uy hiếp.

Vài ngày trước cậu cũng đã đi dạo xung quanh biệt thự, phát hiện trong biệt thự ngoại trừ mấy người trong hắc đạo ra cũng không có ai nữa, ngoài cậu thực sự  bình thường ra, nhìn chung bọn họ cứ như người trong gia đình bình thường. Đám người Xuyên ca chưa từng ở trong biệt thự dùng thuốc, cũng chưa từng mang cái gì kỳ quái trở về hoặc đi ra ngoài, cho nên Tần Lạc cùng Hoàng Hạo bàn bạc cảm thấy đồ đạc này nọ có thể không được để ở biệt thự này. Cho nên liền quyết định hôm nay đem tin này báo về, cách truyền tin là tại thời gian đã hẹn trước, đến một cửa hàng nào đó gả vờ mua đồ, đem tin tức truyền cho người Bàng đội trưởng đã an bài. Lúc trước luôn là Hoàng Hạo đi, hôm nay Tần Lạc cùng đi cũng là vì chuyện của Hoàng Hạo.

"Cậu đừng làm loạn!" Hoàng Hạo lập tức lo lắng nói, sau khi nói xong mới phát giác chính mình có chút lo lắng, không khỏi nhíu mi, quay người đi, tựa vào lan can có chút xúc động cầm lấy điếu thuốc, yên lặng châm lửa.

"Cho tôi biết được không? Chúng ta hiện tại là cùng một chiến tuyến, phải giúp đỡ lẫn nhau có phải không? Tôi không muốn anh xảy ra việc gì." Tần Lạc cũng cảm thấy chính mình có thể bức Hoàng Hạo tức giận, liền hạ giọng, đứng ở phía sau Hoàng Hạo, chờ Hoàng Hạo an tĩnh một chút mới tiến đến nói.

"Tôi biết." Hoàng Hạo sau khi phun một ngụm khói, mới chậm rãi nói: "Có một số việc tôi còn không làm rõ, chờ tôi nghĩ kỹ sẽ nói với cậu, cho tôi hai ba ngày được không?"

"Được rồi, nhưng anh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, tình hình hiện tại của anh rất không tốt, theo Xuyên ca đi ra ngoài sẽ rát nguy hiểm, anh cần phải bảo vệ chính mình." Tần Lạc nhìn Hoàng Hạo một hồi, cuối cùng mới đồng ý, nhưng vẫn lo lắng dặn dò.

"Tôi biết, cậu yên tâm đi, cám ơn nhóc, tiểu Lạc." Hoàng Hạo thấy Tần Lạc đồng ý,  rất cảm tạ vỗ vai Tần Lạc nói.

"Có gì mà cảm ơn, nếu thật muốn tính toán việc này, anh chiếu cố tôi đoạn thời gian này tôi phải cảm ơn sao mới được a." Tần Lạc vỗ vai Hoàng Hạo, một quyền nhẹ nhàng đánh vào vai Hoàng Hạo. Khí lực rất nhỏ, đánh không đau, nhưng là ý nắm đấm kia Hoàng Hạo hiếu được, Tần Lạc đây là đang quan tâm tới hắn.

"Tốt lắm, chúng ta đừng cảm ơn nhau nữa, đi, làm chính sự." Hoàng Hạo ha ha cười to vài tiếng, tự thân đi trước, vẫy tay bảo Tần Lạc đuổi kịp.

Tần Lạc ở phía sau hắn cũng cười lên, chạy theo. Nhưng là, mới đi được vài bước, cậu mạnh mẽ dừng lại.

Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm cách không xa một chiếc siêu xe đang dừng đợi đèn xanh, chiếc xe kia rất đẹp, nhưng khiến Tần Lạc kinh ngạc không phải là chiếc xe kia, mà là người trong xe.

Lái xe là một người thanh niên, mái tóc người kia vừa mềm vừa đen, hơi dài, gió từ cửa sổ thổi vào khẽ trêu chọc mái tóc ấy, khiến cho má người kia chợt ẩn chợt hiện. Nhưng cho dù là cách một đoạn, cho dù là mạt người kia bị tóc che đi một nửa, nhưng Tần Lạc vẫn lập tức nhận ra đó là ai!

Lục Lâm.... Tần Lạc hơi mở miệng, nhìn Lục Lâm đang không chú ý tới cậu, tim đập loạn xạ, khiến cho hô hấp cũng không thuận.

Hắn...vẫn đẹp trai như vậy, vẫn như tự nhiên thanh thoát, tựa hồ không tệ... hắn hiện tại đến bệnh viện làm việc sao? Đúng..., đúng là đường đi đến bệnh viện, vậy hắn hiện tại chắc chắn là muốn đi đến bệnh viện đi.

Như vậy có phải hắn đã hết tức giận cậu rồi không? Có phải không, nhưng theo cậu, hắn vẫn còn tức giận đi. Dù sao nhiều ngày rồi hắn cũng không gọi điện thoại cho cậu, cậu có giữ lại số điện thoại từng gọi cho hắn, nếu hắn muốn tìm cậu, có thể tìm số điện thoại kia, nhưng là hắn vẫn luôn,, không gọi,, quả nhiên, hắn vẫn còn giận cậu, hoặc là hắn đã quyết định không gặp cậu nữa, không có cậu, hắn hiện tại cũng vẫn tốt đó thôi?

Hắn có thể làm chuyện hắn muốn làm, cũng có thể cự tuyệt bất cứ chuyện gì chính hắn không muốn làm, sẽ không có người giống như cậu làm phiền hắn, hắn nhất định cảm thấy như vậy rất tốt đi.

Có lẽ.. có lẽ hắn còn tìm được một người có thể cùng hắn, người nọ nhất định sẽ luôn bên cạnh hắn. Hắn muốn hôn người đó, người đó cũng sẽ không giống cậu, luôn cự tuyệt. Cũng có thể ôm chặt người đó ngủ, người đó cũng sẽ không giống cậu luôn lo lắng bị người phát hiện mà cự tuyệt, cho dù cậu cũng rất để ý đến bàn tay lúc nào cũng lạnh của hắn.

Đúng vậy, cậu lo lắng nhiều chuyện như vậy, sao vậy có thể hảo hảo phối hợp với hắn? Quả nhiên không có cậu hắn mới càng thêm vui vẻ.

Tần Lạc có chút ảm đạm thương tâm nghĩ đến, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, tay chặt chẽ nắm chặt.

Nhưng là, nhưng là cho dù biết không nên đến gần hắn, không nên lại xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng, hai mắt thế nào cũng không chịu dời đi. Cậu vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt kia chỉ cần vài ngày không gặp tâm đều sẽ thấy đau. Rất nhớ dáng vẻ đáng yêu khi hắn thân mật dựa vào, ở trên mặt cậu cọ xát. Rất nhớ giọng nói hắn lúc lên tiếng ôn nhu gọi cậu là Lạc Lạc, nhớ ngón tay hắn thon dài trắng nõn luôn bám víu trên người cậu, còn có tươi cười sáng lạng kia.

Gặp không được, đụng cũng không tới, sau này hắn cũng không thuộc về cậu.

Tần Lạc bi thương nghĩ đến.

Lúc này, đèn xanh sáng lên, xe đều khởi động muốn rời đi. Tần Lạc nhìn xe sắp rời khỏi, nhịn không được bước về phía trước hai bước, tựa hồ còn muốn giữ lại.

Nhưng xe Lục Lâm vẫn khởi động.

Tần Lạc mắt cũng không chớp nhìn theo chiếc xe cách ly cậu càng lúc càng gần, đột nhiên, cậu thấy Lục Lâm quay đầu qua nhìn về phía cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top