Yoonsic Ta La Quan Nhan
Cái người này, mỗi lần làm gì cũng không thể bình thường như bao người khác mà.
"Đồng đội của ta an toàn rồi, cậu chuẩn bị giăng lưới đi"
"Được"
Nhiệm vụ hoàn thành, không những thành công mà còn rất hoàn hảo.
"Mệt chết đi"
Đấy, mỗi lần xong nhiệm vụ gì, dù bé xíu hay to chà bá thì Jessica vẫn than thở. Nàng luôn đề nghị một ngày nghỉ với lý do lấy lại sức. Mà thường thì Sếp luôn luôn đồng ý ah.
"Thế là mai được về nhà rồi haha..." Taeyeon hào khí sảng khoái nằm ra cái giường êm ái, nhớ lại cảnh tượng mình oai phong lẫm liệt đi đi lại trong trụ sở, người người ái mộ.
"Tưởng cậu nhớ mắt cười chứ?" Jessica đớp lại một câu.
"Liên quan????" Làm mất cả hứng thú nghỉ ngơi của người ta đi.
"Báo cho cậu biết người ta bỏ của chạy lấy người rồi"
Giờ thì hay rồi, chuyện ở đâu rơi xuống là gặp hai cái người kia. Đáng lý ra thì nàng đã không thèm để ý làm gì nữa, nhưng lại cảm thấy bất ngờ khi được báo họ đã rời đi ngay trong lúc đó. Sợ sao? Thật kì lạ.
"Cái gì? Đi rồi sao?"
Bật người dậy, Taeyeon ngạc nhiên, sao lại đi, nàng còn chưa hỏi cho ra lẻ mà. Nàng còn chưa xác minh mắt cười có phải là cô gái nàng từng gặp hay không, từng trao tín vật hay không. Chết tiệt ah, bao nhiêu năm tìm kiếm của nàng.
"Không thể nào..." Nàng gào lên đạp xuống giường. Jessica chỉ nhìn thấy một trò hề của tên bạn, vì gái mà bất chấp. Đúng là dại gái.
"Đi đâu, họ đi đâu ah?" Lại gào
"Cậu rối cái gì? Ngày mai trở về nhờ Sooyoung đi"
Jessica đá một phát vào tên lùn, thản nhiên đi vào phòng tắm.
---
"Đưa tay đây"
Fany âm lãnh ra lệnh, mà cái đứa nhỏ kia mặt cúi gầm xuống tỏ ra ăn năn hối lỗi đưa tay phải ra.
"Chị đã bảo gì hả?"
"Không được vận động quá sức"
"Em muốn tay em bị liệt sao?"
Thực ra nàng biết mắng điều này là sai vì YoonA thực sự là một bác sĩ, cứu người là chức trách thiên liêng ăn sâu vào máu rồi, cho nên đứng trước một sự việc cấp bách còn nhớ cái gì đến tình trạng của bản thân sao.
Nói đi cũng phải nói lại, đôi tay là sinh mệnh của bác sĩ, không thể liều lĩnh phá hoại nó. YoonA biết mình không nên như vậy, bởi vì xung quanh có rất nhiều người, không có nàng sẽ có người khác. Nhưng nàng chỉ sợ, nếu mình chậm một chút, không dùng sức kéo bệnh nhân ra khỏi đó chỉ sợ cái máy tập kia sẽ đổ xuống.
Tiffany nghe tin hoảng hốt đến mức không kịp thay áo, chạy thẳng đến chỗ hồi phục trị liệu vật lý. Gặp người ta nâng cái máy tập trị liệu vào một góc mà YoonA đang ôm tay ngồi một chỗ.
Không biết nàng tức giận cái gì, bừng bừng lửa giận đi tới trước mặt. Không nói không rằng cho YoonA một cái tát. Tiếng vang rất giòn rất xa, khiến tất cả mọi người ở đó như chết lặng. Cư nhiên lại đánh người đã ra tay cứu giúp người khác nha.
Bác sĩ trẻ đứng gần bên có chút phẫn nộ, chưa từng biết Fany là nhân vật thế nào, xem như cũng là bác sĩ giỏi đi, không rõ vì sao ra tay với đồng nghiệp của mình ngay chỗ đông người. Chắc chắn là không thể chấp nhận được.
"Bác sĩ Hwang, không biết tại sao chị lại đánh người?"
"Đi theo chị"
Mặc cho bác sĩ kia nạt nộ, Fany vẫn không để vào nửa con mắt, gương mặt khả ái, nét cười thường trực bây giờ đã biến mất nhưng chưa từng xuất hiện. Nàng âm lãnh đáng sợ bước ra ngoài, mặc cho những ánh mắt tức giận quăng lên người.
Mà YoonA, chỉ thở dài bước theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top