ZingTruyen.Top

Zsww Edit Mermaid Ruler


Thờii điểm Tiêu Chiến tỉnh lại ý thức còn có chút hỗn loạn.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là một trần nhà lạ lẫm, cảm thấy hơi lạ. Cảm nhận được sự đụng chạm trong ngực, cơ thể anh hơi cứng lại, cúi đầu xác nhận rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, anh đã không nhận sai người.

Anh quay đầu nhìn xung quanh một lần nữa, đột nhiên nhận ra rằng mình dường như đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Quần áo lộn xộn chất đống bên cạnh, không thể phân biệt được là của ai, không khí tràn ngập tinh tức tố đều đang nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Anh dùng phương thức ép buộc đánh dấu tiểu tiên cá.

Anh chán ghét cách này từ lâu, không từ thủ đoạn đạt được mụ đích không quan tâm cảm xúc đối phương. Người bên cạnh đôi mắt sưng đỏ, vô số vết vết tích mơ hồ trên cổ, cánh tay, trông thật khủng khiếp.

Anh thực sự đã làm điều mà anh ghét nhất.

Kí ức chậm rãi ùa về, những viên ngọc trai nhỏ trên gối tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo. Tiêu Chiến vươn tay nhặt lên, trong lòng lại càng thêm nghẹn ứ. Anh không chỉ làm cho bạn nhỏ của mình khóc, cậu vốn là một alpha cao cấp, nhưng chính anh lại làm vậy.
Mang theo hối hận, Tiêu Chiến vòng tay ôm người chặt hơn. Khuỷu tay chạm vào cổ bạn nhỏ, cảm giác có chút kỳ quái, Tiêu Chiến nhìn về phía sau không khỏi sửng sốt. Anh cúi đầu kiểm tra lại cẩn thận, trong mắt đầy nghi ngờ.

Vết răng đó có phải do chính anh cắn không? Anh đã thực sự đánh dấu một Alpha?

Tiêu Chiến cố gắng giải phóng pheromone trong cơ thể, mộc lan nhàn nhạt bay lơ lửng trong không khí, vẫn là mùi quen thuộc, nhưng dường như có chút khác lạ, giống như mộc lan trắng chịu mưa, đung đưa trong không khí. Trong gió, nó phát triển tự do nhưng cứng rắn không thể phá hủy.

Một phần vạn xác suất đó xảy ra trên người anh.
Tiêu Chiến cảm thấy số phận hóa ra rất công bằng, khi nhìn tiểu tiên cá bị co rúm lại, lòng anh vô cùng đau khổ.

Có lẽ do lượng pheromone tiết ra quá nhiều, tiểu tiên cá đang say ngủ có xu hướng thức dậy, bối rối thì thầm "đừng mà" "đau quá"... "

"Anh xin lỗi" Tiêu Chiến lại ôm lấy cậu, thu lại tinh tức tố nhẹ nhàng an ủi "Anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa, tất cả là lỗi của anh. "

Tiểu tiên cá tìm được một vị trí thích hợp, nhỏ giọng lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ say, Tiêu Chiến ôm cậu như thế này, nghiêm túc nhìn tiểu tiên cá. Khuôn mặt đang ngủ, trong nháy mắt đã mấy tiếng trôi qua.

Cho đến khi tiểu tiên cá tỉnh dậy, Tiêu Chiến miễn cưỡng buông cậu ra, để hai người nhìn nhau, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng thì tiểu tiên cá đã rụt người lại đầu rút trong chăn.

""Aaaaa! Thật xấu hổ, tại sao lại như vậy! Làm thế nào chúng ta có thể làm như vậy. Aaaaaaa! ! !""

Tiểu tiên cá gào lên trong lòng, vẻ mặt của Tiêu Chiến cuối cùng cũng mang theo nụ cười, anh kéo chăn bông lên một chút để lộ ra khuôn mặt của Nhất Bác, "Đừng kìm nén, sẽ không thổi mái." tiểu tiên cá nhìn anh mấy lần, xác định tình huống, sau đó mới chui ra.

"Cái đó ..." "Anh..."

Hai người nói cùng một lúc, cả hai đều sững sờ.

Tiêu Chiến cảm thấy loại chuyện này nên nói với đối phương, vì vậy anh vẫn mở miệng trước, "Em nghe anh nói trước đi, tối hôm qua tất cả đều là lỗi của anh. Anh nhất định sẽ chịu tránh nhiệm hoàn toàn, cả đời này anh chỉ có một bạn đời, đó là em. "

Tiểu tiên cá nhìn Tiêu Chiến không nói, nhưng thật ra là
"" Aaaaaa Anh ấy đang tỏ tình với mình! ! ""

Tiêu Chiến mỉm cười, nhẹ nhàng nói bên tai tiểu tiên cá, "Đừng sợ, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ luôn yêu em. Nếu sau này anh mà có hai lòng, tùy em xử lí."

Tiêu Chiến càng nói càng cúi đầu, cậu có thể đoán được anh không dám.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hai mắt mở to, rất hiểu lời anh nói, khuôn mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn đưa tay ra chạm vào anh. Cố nặn ra một nụ cười nói "Điều đó không quan trọng, em tin anh."

Tiêu Chiến cũng mỉm cười, anh cúi sát vào tiểu tiên cá nhỏ hôn lên trán cậu, cảm thấy nhẹ nhõm.

Cả hai vừa ăn sáng xong trong khách sạn định đứng dậy về nhà, nhưng tiểu tiên cá không thoải mái, thậm chí đứng dậy đi tắm rửa cũng cảm thấy khó chịu. Tiêu Chiến biết mình sai, tự đem cậu kéo đến bên giường, kêu người phục vụ gọi hai bộ quần áo thoải mái thay vào, sau đó liền đi về nhà.

Tất nhiên, tiểu tiên cá không được khỏe, nên Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng khi ra khỏi khách sạn và lên xe.

Trên đường đi, tiểu tiên cá được chăm sóc cẩn thận, Tiêu Chiến có sẵn nước và đồ ăn nhẹ, sợ rằng tiểu tiên cá sẽ không thoải mái, Tiêu Chiến để cậu ngồi trên đùi anh để tránh bị đau.

Miễn là không có động tác lớn, thì cũng không sao. Thỉnh thoảng, mở một gói khoai tây chiên ăn ngon lành, còn rất hưởng thụ đút cho Tiêu Chiến hai miếng.

Ngồi xe càng lâu, tình trạng của tiểu tiên cá càng tệ, lúc đầu còn chóng mặt, đồ ăn vặt trên tay cũng không hấp dẫn.
Gần đến nhà, đầu cậu bắt đầu đau, chỉ có thể tựa vào vai Tiêu Chiến. Phía trước có một người lái xe, Tiêu Chiến không thể tiết ra tinh tức tố để trấn an cậu vào lúc này.

Anh đã từng thấy trường hợp này, đó là khoảng thời gian anh ra ngoài xã giao. Vì lịch trình bận rộn, anh quên rằng tiểu tiên cá sẽ quay trở lại hồ bơi vào những khoảng thời gian ngắn, khi về đến nhà, anh đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu tiên cá tìm tới giải quyết kịp.


Bây giờ không có ở nhà, anh chỉ có thể để cậu nắm tay và chịu đựng nỗi đau. May mắn thay, rất nhanh liền tới nhà.

Tiêu Chiến đưa người xuống nước, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm khi làn da của tiểu tiên cá từ từ phục hồi. Nhìn thấy nụ cười của cậu, anh ngồi xổm xuống, lấy tay hứng nước hất vào tiểu tiên cá.

Không chịu thua kém, tiểu tiên cá dùng đuôi cá quạt nước về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngay lập tức ướt sũng, Tiêu Chiến không quan tâm đến quá nhiều tư thế hay lễ nghi, anh nhảy xuống nước thi đấu với tiên cá nhỏ ở dưới.

Con người không thể bơi lại tiểu tiên cá, nhưng tiểu tiên cá sẵn sàng đợi anh. Khi Tiêu Chiến đuổi kịp, anh ôm tiểu tiên cá, từ từ tiến lại gần, thõa thích hôn một trận.

Quên mất đã qua bao lâu, lúc buông ra, cả người đều thiếu dưỡng khí, Tiêu Chiến áp lên trán tiểu tiên cá, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Tay anh đang chuẩn bị đưa xuống ...

Đột nhiên, có một âm thanh từ bên cạnh.
Tiêu Chiến lập tức ôm tiểu tiên cá vào lòng, sau đó quay đầu nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Bùi Diên đangsững sờ.

"Hai người..." Bùi Diên gần như nghi ngờ rằng mình đang mơ. Động tác của họ, trong ngực Tiêu Chiến là...
Khuôn mặt đó, vẫn là khuôn mặt đó, tại sao phần thân dưới ... Bùi Diên mở to mắt và miệng, hóa đá tại chỗ .

"Ra ngoài!" Tiêu Chiến lớn giọng chỉ ra cửa.

Sau đó Bùi Diên loạng choạng chạy ra ngoài.

Mọi chuyện đã phơi bày, Tiêu Chiến bình tĩnh lại nhanh chóng vắt óc suy nghĩ để tìm ra giải pháp tốt nhất.

Nhưng cuộc sống không phải là kế hoạch, không bao giờ có phương án B dự phòng.
Cuối cùng Tiêu Chiến chỉ có thể thu xếp cho Nhất Bác, nói cho người bạn tốt của mình biết sự thật và việc anh phân hóa thành Enigma.

Quả nhiên, sự chú ý của Bùi Diên đã chuyển sang thân phận của Tiêu Chiến. Vẻ mặt của hắn rất ngạc nhiên, thậm chí là mừng như điên, hắn nói, "Tuyệt vời! Vậy sẽ tốt hơn cho kế hoạch của chúng ta sao, cậu thậm chí có thể muốn nhiều hơn, Tiêu ca, có thể lấy lại những thứ thuộc về mình!"

Ngược lại, Tiêu Chiến có chút trầm mặc

"Cậu không muốn báo thù?" Bùi Diên không thể đoán ra được, hắn có chút tức giận "Vì cái cái thứ không phải là con người sao?"

"Bùi Diên!" Tiêu Chiến chục năm nay điềm đạm cuối cùng cũng bọc phát, "Không phải người hay cá, càng không phải đồ vật, cậu ấy là Alpha của tôi."

"Chẳng lẽ cậu muốn vì hắn bỏ qua cố gắng của chũng ta sao? Có rất nhiều người đang chờ cậu, Nói muốn bỏ là bỏ sao!?"

"Nói sau đi." Tiêu Chiến quay người lại dọn dẹp phòng khách.

Bùi Diên tức giận "Tiêu Chiến, đừng nói với tôi rằng cậu thực sự định từ bỏ, không nên như thế !"

"Tôi là một người như vậy đó. "Tiêu Chiến quay lại bình tĩnh xác nhận suy luận của Bùi Diên.

"..." Bùi Diên đột nhiên cảm thấy như bị thứ gì đó đâm vào người, không nói nên lời, như một người ngoài cuộc.
Đúng, hắn tự cười nhạo mình, hắn là người ngoài cuộc.

Bùi Diên rời đi, Tiêu Chiến thu dọn phòng khách, liếc nhìn những tờ báo tin tức tài chính chất đống bên cạnh, thở dài thườn thượt, sau đó lại bước vào bếp bắt đầu suy nghĩ xem nên làm món gì để sử dụng để bổ sung cho cơ thể của tiên cá nhỏ.

Trong tháng tiếp theo, cả hai đã trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào.

Không ai quấy rầy , Tiêu Chiến mỗi ngày đều nghĩ cách đối xử tốt với tiểu tiên cá, chuẩn bị một chút bất ngờ cho cậu để cậu vui.

Tiêu Chiến sẽ chuẩn bị đồ ăn cho tiểu tiên cá và sẽ tặng tiểu tiên cá một bông hồng mới hái vào mỗi buổi sáng.


Anh nói với Nhất Bác rằng nếu có cơ hội trong tương lai, anh sẽ mở một cửa hàng hoa ngập tràn hoa tươi từ cánh đồng hoa của chú Lý, và đặt tên là Bo, anh nói đó là tên của tiểu tiên cá, cậu sẽ trở thành chồng nhỏ của ông chủ nha.

Tiểu tiên cá thường rất dễ đỏ mặt, những lời nói ngọt ngào của Tiêu Chiến luôn khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu, cứ như thể ngày anh miêu tả đang ở ngay trước mắt.

Tiêu Chiến thực sự thích cảm giác hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng lại gần nhau, dạy tiểu tiên cá vẽ, đọc truyện trước khi đi ngủ cho cậu , cùng nhau đi thành phố xem phim, cả làm những việc mà nhiều cặp đôi bình thường sẽ làm ...

Tiêu Chiến cảm thấy mình ngày càng thích tiểu tiên cá , thích sở thích của cậu ấy, thích những hành động nhỏ ngốc nghếch của cậu, thích cậu suy nghĩ lung tung, và cũng như những lúc xù lông, thích má sữa nhỏ, và cả chiếc vảy sau tai, rất đẹp, giống như sự nhào nặn hoàn hảo nhất của thượng đế.

Vài ngày trước, cả hai cùng xem một bộ phim điện ảnh, để nhớ nhau, hai nhân vật chính đã xăm những hình chỉ thuộc về nhau.

Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy mình ngây thơ như vậy trước đây, nhưng anh chỉ nghĩ rằng người khác có nó, vì vậy anh ấy cậu không được phép bỏ lỡ.

Tiêu Chiến đưa tiểu tiên cá đến cửa hàng, anh sợ tiểu tiên cá bị đau nên đã lên kế hoạch chỉ mình anh xăm một tiểu tiên cá lên vai trái của mình.
Nhưng tiểu tiên cá không đồng ý, cuối cùng, trong tranh chấp, anh chỉ thêm một đường viền vảy vào tai sau của mình.

Khi người xăm hình nhìn thấy lớp vảy sau tai của tiểu tiên cá, ban đầu hắn ta rất ngạc nhiên, sau đó anh ta cảm thấy một cái gì đó quá hoàn hảo sẽ có vẻ hơi giả.
Hắn thầm thở dài, lũ trẻ này còn nhỏ, còn có tâm tư dùng đạo cụ để trang điểm, đồng thời xăm trổ điêu luyện cho hai đứa.

Vảy của tiểu tiên cá đã rất đẹp, một hình xăm màu xanh lam khiến cậu ấy trông sống động hơn. Mỗi lần hôn nhau, Tiêu Chiến sẽ rất thích nơi hình xăm này.

Loại cuộc sống này quá dễ chịu, khiến Tiêu Chiến có cảm giác như đang sống trong mộng tưởng, chỉ có điều tiên cá nhỏ nhắc đi nhắc lại với anh rằng anh không phải đang mơ, mà là có thật.

Mỗi khi nhìn bóng lưng của Nhất Bác, trái tim anh lại tràn ngập ngọt ngào, cảm giác rằng cuối cùng anh đã tìm được nhà.

Chỉ là cuộc sống như thế này quá thoải mái, khi lão gia tử gọi tới, Tiêu Chiến thực sự gần như nảy sinh ý nghĩ mất kiểm soát.

Anh không trả lời cuộc gọi, nhưng một lúc sau anh nhận được một tin nhắn khác.

[Ông: Ta đã biết sự việc của con. Là Enigma duy nhất trong gia đình, ta hy vọng con có thể gánh vác trách nhiệm của mình và không để bản thân vào tình yêu. ]

Nhìn thấy tin tức này, Tiêu Chiến chế nhạo nhấp vào xóa trong nháy mắt.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai khiến anh phải chú ý.

[Ông: Ngươi không tự nắm quyền sao? Không biết con cá bên cạnh có thể đợi bao lâu? 】

Điều anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra, danh tính của tiên cá nhỏ đã bị phát hiện.
Trong bóng tối, những điều anh không muốn đến với anh từng chút một. Sự kiên định và hạnh phúc mà anh mong muốn dường như đang bay đi từng chút một.

Ngay cả khi không phải vì bản thân, mà chỉ để nhìn thấy cuộc sống yên bình của tiểu tiên cá, Tiêu Chiến nghĩ rằng phải đến lúc nên buông tay.

............ Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top