ZingTruyen.Top

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

007. Kéo đường

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


Sáng sớm, Tống Duy An vừa thức dậy phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã trống không. Hắn mặc áo bông dày nặng vào mới ra khỏi phòng. Không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Nhạc ở nơi nào cả, nhớ tới ngày hôm qua người nọ nói muốn đi đốn củi, hắn bèn đi trở về trong phòng nhìn nơi đặt công cụ, quả nhiên là thiếu một cây búa.

Không biết sức lực của đứa nhỏ này từ nơi nào tới. Lúc ở nhà họ Tống, hắn thấy y bận rộn từ sáng sớm tới tối muộn mà chẳng thấy y than mệt một tiếng nào. Nếu đặt ở thế giới của hắn, thiếu niên mười sáu tuổi vẫn còn học trung học thôi. Tống Duy An không biết người chạy tới nơi nào đốn củi rồi, chỉ đành chờ y trở về lại nói.

Nhìn thấy đường mạch nha tối hôm qua đã hong khô, Tống Duy An xách theo cái xẻng tìm một nơi đất khá xốp trên mảnh đất trống ngoài sân bắt đầu đào hố. Đợi tới khi độ sâu vừa đủ, mới tìm trong đống cành khô hôm qua Ôn Nhạc mang về một nhánh cây rắn chắc cắm vào trong hố đất, sau đó lấp đất lại thật chặt.

Lúc Ôn Nhạc cõng củi về đã nhìn thấy người vốn nên nằm trên giường dưỡng bệnh lại cởi áo bông đứng trước cửa, vừa cố nén ho khan mà trong tay cầm một cái cây vừa kéo đường mạch nha, "Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi lại ra đây. Ngươi, ngươi đừng có lộn xộn."

"Làm sao vậy?" Tống Duy An bị người đột nhiên xuất hiện sau lưng làm cho giật mình, cái cây trên tay suýt chút không giữ được, quay đầu hỏi một câu nhưng vẫn không dừng tay.

"Ngươi đang làm, làm gì vậy? Còn không mau mặc, mặc áo vào." Ôn Nhạc đặt búa và củi xuống, cầm áo bông bị ném trên ghế đi tới, hận không thể gói người này lại.

"Ta đang kéo kẹo nóng lắm không lạnh. Ngươi cầm áo bông tránh ra chút, đừng để đường dính lên, bị bẩn ta cũng không có quần áo mặc." Sáng nay thức dậy hoạt động một lúc đổ mồ hồi khiến hắn cảm thấy cả người đã khoan khoái hơn.

Tống Duy An nhìn thoáng qua đống củi Ôn Nhạc đặt ngoài phòng bếp, ngạc nhiên hỏi: "Đều do ngươi bổ cả sao?"

"Vâng." Ôn Nhạc gật đầu. Bắt đầu từ mười hai tuổi, củi trong nhà đều do y bổ cho nên y cũng không hiểu vì sao người này lại ngạc nhiên đến vậy.

"..." Tống Duy An đối diện với ánh mắt ngươi làm gì mà ngạc nhiên đến vậy chợt nghẹn lời.

"Vậy, vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ta, ta làm cho." Ôn Nhạc thấy đường mạch nha được đối phương quấn thành bánh quai chèo, càng kéo càng dài. Tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng xem động tác cũng không khó, có lẽ mình cũng làm được.

"Ngươi cũng muốn chơi, vậy tới đây." Tống Duy An đang kéo đường rất vui vẻ, thấy Ôn Nhạc tò mò cũng hào phóng cho đối phương chơi cùng. Mấy đứa trẻ đều có lòng hiếu kỳ với những sự vật mới mẻ.

"Ồ." Ôn Nhạc nghe Tống Duy An bảo đến chơi còn chưa hiểu nguyên do nhưng thấy hắn không từ chối, y vội vàng nhận lấy cái cây trong tay hắn.

"Này, cầm cho chắc, đừng để rớt." Tống Duy An thấy y đã nắm chặt mới bắt đầu chỉ y làm thế nào, "Bây giờ kéo được rồi, cả người chậm rãi lùi về sau."

Vừa rồi, Ôn Nhạc thấy hắn kéo rất nhẹ nhàng mới cho rằng làm dễ lắm. Nhưng bắt tay vào làm mới biết nặng đến vậy, bản thân suýt chút không kéo được, lại sợ làm không tốt, cho nên chỉ có thể cắn răng dùng lực thật mạnh.

"Không phải, ngươi dùng lực sai rồi, kéo như vậy sẽ rất mỏi tay." Tống Duy An biết người lần đầu làm cái này sẽ đều như vậy, hắn bèn đi ra phía sau Ôn Nhạc cầm lấy bàn tay đang cầm cây của y, "Phải ngã người thế này, dùng trọng lượng cơ thể để kéo, không phải dựa vào sức lực. Đợi khi nào kéo được rồi mới chậm rãi lùi về phía sau, làm vậy sẽ nhẹ hơn."

Đợi đường bị kéo tới hết mức, Tống Duy An lại chỉ y quấn đường trở về một vòng rồi sau đó mới bắt đầu lại lần nữa, "Có phải dễ dàng lắm không?"

"Vâng." Ánh mắt Ôn Nhạc nhìn bàn tay của hắn đang nắm chặt tay mình, rũ đầu xuống khẽ đáp lại. Cái bớt phía sau cổ chứng tỏ thân phận song nhi lập tức lộ từ trong cổ áo ra.

Tống Duy An đang đứng phía sau đúng lúc nhìn thấy rất rõ ràng, hắn không nhịn được duỗi tay xoa nhẹ lên cái bớt có hình dạng giống bươm bướm đó. Tống Duy An ngạc nhiên phát hiện sau khi tay mình chạm tới cái bớt, làn da cả vùng sau cổ lập tức ửng đỏ, không khỏi thấy thú vị, giống như phát hiện ra châu lục mới vậy. Hắn quay đầu định chia sẻ với đối phương, mới chú ý tới không phải chỉ làn da phía sau ửng đỏ, mà cả gương mặt đến cổ Ôn Nhạc đều đỏ lên như sắp nhỏ máu vậy, "Tại sao mặt ngươi lại hồng vậy?"

Ôn Nhạc lại hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của đối phương mà chỉ đứng ngây người ra. Vốn đang bị người nắm tay, phía sau lưng kề sát lồng ngực đối phương, Ôn Nhạc cũng đã cảm thấy tim đập nhanh, đến khi cái bớt sau cổ bị người chạm vào, đầu óc y đã dừng hoạt động.

Cái bớt sau cổ song nhi là nơi nhạy cảm nhất, ngoại trừ tướng công của mình không thể để người khác thấy, càng không thể để người khác chạm vào. Hai người tuy đã thành thân nhưng trừ chăm sóc Tống Duy An ra, những lúc khác dù ngủ cũng không đụng tới đối phương. Lần đầu bị người đụng đến cái bớt, Ôn Nhạc chỉ cảm thấy da gà cả người đã nổi lên cả rồi.

Tống Duy An thấy người sững sờ cũng lập tức hiểu ra vấn đề. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối mặt với sự thật Ôn Nhạc là song nhi. Bởi vì vẻ ngoài của y giống như con trai bình thường. Vả lại, sự hiểu biết về thế giới này chỉ là ký ức của nguyên chủ cứ không phải tiềm thức chủ quan của hắn, cho nên mới không để ý tới chuyện này.

Tống Duy An giả vờ như không có việc gì mà ho nhẹ hai tiếng mới rụt tay lại, "Vậy ngươi làm thử đi, cứ làm theo ta vừa mới chỉ ngươi xem tự mình có thể kéo được không."

"Vâng." Cơ thể ấm áp rời đi, trong lòng Ôn Nhạc cũng không thể nói rõ là thở phào nhẹ nhõm hay mất mát nhiều hơn. Ít nhất từ nhỏ đến lớn bản thân còn chưa gần gũi với một người đến vậy, cảm giác vừa rồi quả thật khiến y cảm thấy rất ấm áp cũng rất thoải mái.

Ôn Nhạc bình tĩnh lại bắt đầu dời lực chú ý vào kẹo mạch nha trong tay. Y vừa nhớ lại cảm giác ban nãy cùng đối phương kéo đường, vừa lặp lại mấy động tác đó.

Tống Duy An phát hiện Ôn Nhạc học rất nhanh, chỉ chốc lát đã làm ra hình ra dạng. Vì thế, Tống Duy An cũng yên tâm để y tự chơi, còn mình xoay người khiêng đống củi Ôn Nhạc vừa đặt bên ngoài trở về phòng bếp. Tống Duy An nhìn một đống củi có lớn có nhỏ này, hắn thật sự rất khâm phục Ôn Nhạc, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu sức lực mà đốn được hết bằng này.

Thu dọn đồ đạc xong, Tống Duy An lại xách thùng gỗ lên, "Ta đi gánh ít nước về. Động tác kéo đường không thể dừng, cũng đừng làm rơi kẹo xuống đất."

"Này, ngươi, người đừng đi. Ngươi, ngươi còn chưa mặc áo vào, để ta, ta đi gánh nước cho." Ôn Nhạc thấy người xách thùng gỗ sắp rời khỏi cửa, thầm lo lắng nhưng cũng không dám bỏ kẹo trong tay xuống.

"Được rồi, khụ, cũng không xa, bây giờ ta đang thấy nóng lắm lát về rồi mặc." Tống Duy An xua tay rồi rời đi. Bên phía thôn Nam có một cái giếng nước, cách nơi họ ở cũng gần, làm gì phải phiền phức đến vậy.

Thật ra hắn chỉ chưa hết ho khan thôi, lại ăn chút đồ dinh dưỡng là sẽ không có việc gì nữa. Có lẽ thầy lang trong thôn này là một tên gà mờ, không khám ra được bệnh mới ăn nói lung tung thôi.

Tống Duy An mới múc một gáo nước từ trong giếng đổ vào thùng gỗ của mình đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ cổng thôn Nam tới.

"Vệ An, ngươi mới rời khỏi nhà mà lúc này đã có thể làm việc rồi sao? Thảo nào mẹ chồng nói ngươi giả bệnh, trước đây ta còn không tin luôn nói giúp ngươi đấy!" Vương Anh từ rất xa đã nhìn thấy người này đang múc nước bên cạnh giếng, lập tức giương cao giọng gào lên. Tống Duy An đoán có lẽ những người ở gần đây đều có thể nghe được.

Quả nhiên, người ở không xa giếng nước đều có thể nghe thấy tiếng nói đó, đều đang trốn trước cửa duỗi dài cổ nhìn về phía bên giếng nước.

"Khụ khụ, ta và phu lang bị đuổi ra khỏi nhà đương nhiên không thể so sánh với lúc còn trong nhà được. Bây giờ, trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu không tự lực cánh sinh, chẳng phải ta và phu lang phải chết đói sao?" Tống Duy An vừa nói, vừa ho khan rất thê thảm. Tuy tiếng nói không lớn nhưng người xung quanh đều nghe thấy được.

"Không nghĩ tới ngươi bị bệnh một hồi lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy. Chắc trước đây thành thật chỉ là giả vờ thôi nhỉ, đúng là ta mắt mù, thảo nào người trong thôn đều cho rằng Vệ An ngươi là một người an phận, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt, còn gả đứa nhỏ ở nhà mẹ đẻ cho ngươi nữa." Tối hôm qua, Vương Anh ở nhà chịu ấm ức, sau khi về phòng còn cãi nhau một trận với Tống Vĩnh Quý, bây giờ trong lòng vẫn chưa nguôi giận cho nên mỗi câu nói ra đều mang theo đâm chọc.

"Nhắc tới phu lang, khi trước lúc thành thân ta còn hôn mê chưa thể cảm ơn thím ba cho đàng hoàng." Tống Duy An nói ra những lời này, thật sự mang theo ý chân thành. Nếu không có phu lang là Ôn Nhạc chỉ sợ hắn vừa đến nơi này đã không thể sống tiếp được rồi.

Nhưng lời này rơi vào lỗ tai người ngoài lại mang nghĩa khác. Tống Duy An mới bệnh hôn mê một hồi mà nhà họ Tống đã vội vàng cưới phu lang rồi đuổi hắn ra khỏi nhà, cũng thấy được lòng dạ người nhà này sắt đá cỡ nào. Mà cưới phu lang cũng không phải chuyện nở mày nở mặt gì, người này còn bị bắt cưới trong lúc bản thân không biết gì. Lời nói mang ý tranh công vừa rồi của Vương Anh càng khiến người ta cảm thấy khắc nghiệt, ánh mắt họ nhìn về phía Vương Anh trở nên khác thường.

Đương nhiên Vương Anh cũng nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, không khỏi thu lại dáng vẻ đắc ý vừa rồi.

"Không biết hôm nay thím ba tới thôn Nam làm gì? Bây giờ ta và phu lang không ở nhà nữa, thím ba hẳn phải nhàn rỗi hơn mới đúng chứ?" Tống Duy An cảm thấy Vương Anh tới đây không có chuyện gì tốt cả.

Lời Tống Duy An quả thực giẫm lên cái chân đau của Vương Anh. Rốt cuộc, hôm qua sau khi cãi vã ầm ĩ, đống bát đũa đó vẫn do nàng ta rửa. Sáng sớm hôm nay còn bị mẹ chồng sai làm việc, tới bây giờ khó khăn lắm mới nhín được thời gian rảnh tới đây. Nhưng nghĩ tới mục đích bản thân tới đây lại không có nổi giận, "Ta đến xem Ôn Nhạc đang làm gì, nếu nó rảnh thì bảo nó về nhà một chuyến."

"Về nhà họ Tống? Là ông bà nội xảy ra chuyện gì sao?" Tống Duy An vừa nghe đã biết nàng ta muốn gì, lại cố ý giả vờ hồ đồ.

"Hỏi nhiều vậy làm gì? Ta tìm nó có việc, lát nữa ngươi nhớ bảo nó về một chuyến đấy. Ta về trước đây." Vương Anh bị người xung quanh nhìn mất tự nhiên, cũng không muốn ở lại thôn Nam thêm nữa bèn để lại một câu rồi vội vàng rời đi.

Tống Duy An thấy Vương Anh đã xoay người đi rồi mới cong khóe miệng. Vương Anh này vẫn là một người không có đầu óc, vừa mở miệng đã mang theo dao tự mình hại mình, đúng là minh chứng rõ ràng nhất cho tự công tự thụ. Thảo nào lúc ở nhà luôn bị Triệu Xuân chèn ép một đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top