ZingTruyen.Top

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

039. Mua đất

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


Cũng không biết người trong thôn có ý gì, mọi người giống như là đã bàn bạc với nhau trước cả rồi, thế mà cả ngày hôm qua không ai nói chuyện Tống Vệ An cho nhà họ Tống nghe cả.


Buổi sáng, Vương Anh thấy Tống Vệ An và Đường Diệu Huy dẫn theo mấy người ăn mặc như người của nha môn đi về phía thôn Nam, cảm thấy kỳ lạ mới ra ngoài tìm người hỏi thăm. Lúc này mới biết được chuyện xảy ra vào hôm qua từ Vương Tuệ, lập tức hoảng sợ chạy về nhà.


"Nguy rồi, cha chồng mẹ chồng, A Quý." Vương Anh vừa vào nhà đã giương giọng gào to.


"La cái gì mà la, không mau tới đây giúp một tay, đã lúc nào rồi còn có thời gian chạy ra ngoài nữa." Bà nội Tống đang vội vàng cho lá trà mấy người Tống Hữu Tài rang xong vào bình, hận bản thân không có thêm hai bàn tay, mà người này lại tựa như người rảnh rỗi không có việc làm vậy.


"Ôi trời ơi, mẹ chồng, bây giờ không phải lúc nói cái này đâu. Mọi người biết gì chưa, trong tay Tống Vệ An có phương pháp làm trà sấy đó." Bây giờ, Vương Anh cũng không quan tâm bà nội Tống nói gì, vội vàng thuật lại chuyện mình vừa nghe cho mọi người.


"Không phải hôm qua có thương nhân tới trong thôn sao, đó là tới nhà Tống Vệ An mua lá trà đó. Có người nhìn thấy lá trà nó bán đều là nửa ký đựng trong một cái bình. Với lại, hôm nay Tống Vệ An còn tới nha môn chuẩn bị mua đất xây nhà nữa."


"Cái gì? Vợ thằng ba nói thật không?" Tống Hữu Tài từ trong phòng rang trà đi ra đã nghe thấy tin tức như thế, không dám tin mà xác nhận lại với Vương Anh.


"A Anh, cô nghe từ đâu vậy? Có đáng tin không? Tống Vệ An ở trong nhà nhiều năm qua, nó có biết sấy trà hay không, không lẽ chúng ta không rõ sao?" Bàn tay Tống Vĩnh Quý giữ chặt cánh tay của Vương Anh còn đang run rẩy, có thể thấy cũng bị tin tức này dọa sợ.


Còn Tống Vĩnh Phú và Triệu Xuân thì không tin lắm nhưng thấy Vương Anh nói có sách mách có chứng cũng tới nghe xem nàng ta nói thế nào.


"Đương nhiên là thật rồi. Hôm qua, mọi người trong thôn đều tới thôn Nam xem mà, chuyện này mọi người đều thấy, chỉ có nhà chúng ta bận rộn quá mới không phản ứng thôi. Với lại, sáng nay tôi còn tận mắt thấy Tống Vệ An và trưởng thôn dẫn nha sai đi về phía thôn Nam nữa."


Người nhà họ Tống nghe thấy thế cũng hơi tin lời Vương Anh nói, trong lòng đều cảm xúc ngổn ngang không biết nên vui mừng hay phẫn nộ. Bà nội Tống cũng nhớ tới những lời Lý Mạn cách vách nói với mình ngày hôm qua, lập tức nổi giận tới nghiến răng nghiến lợi, "Được lắm, tôi nói tại sao nghe lời đó khác thường mà."


Lúc này, bà nội Tống không thể ngồi yên nữa, lập tức đứng dậy muốn đi tìm Tống Vệ An tính sổ, "Hay cho thằng nhãi ranh, rõ ràng giữ phương pháp sấy trà trong tay mà mấy năm nay ở trong nhà giả vờ con rùa, xem tao có lột da mày ra không."


"Đứng lại." Tống Hữu Tài thấy bà ta nổi giận đùng đùng, vội vàng gọi người lại, "Bây giờ bà đi tìm nó làm gì?"


"Đương nhiên phải dạy dỗ thằng nhãi ranh đó một bài học, bảo nó giao cách làm ra." Bà nội Tống không cần suy nghĩ đã gào ầm lên.


"Đúng vậy, phải bảo nó giao phương pháp sấy trà ra." Vương Anh lúc này lại đứng cùng mặt trận với bà nội Tống.


"Hai người câm miệng lại cho tôi, còn ngại khiến người ta chưa đủ chê cười hay sao? Bây giờ, Vệ An đã là sư phụ trà sấy rồi mà mấy người vẫn xem nó như trước đây à? Với lại, bây giờ nha sai còn đang ở nhà bọn nó, bà muốn đi làm gì?" Tống Hữu Tài buồn bực châm một điếu thuốc hút mấy ngụm. Đáng lẽ trước đây ông ta không nên đồng ý chuyện phân gia, không nghĩ tới một người bình thường thành thật như vậy còn giấu giếm chuyện quan trọng đến vậy.


Quả nhiên, bà nội Tống vừa nghe tới nha sai thì khí thế lập tức tan biến hơn một nửa nhưng nghĩ tới số bạc trắng lóa thì trong ngực còn đau hơn thịt bị xẻo, "Không lẽ bây giờ chúng ta phải trơ mắt nhìn thằng nhãi ranh đó ăn sung mặc sướng sao?"


"Hừ, bà còn dám nói, nếu ban đầu bà không giãy nảy lên đòi đuổi Vệ An ra ngoài thì bây giờ cũng đâu cần khó coi đến vậy. Với tính tình bà bây giờ, qua đó chỉ có thể làm mất lòng thêm thôi." Đôi mắt Tống Hữu Tài đục ngầu, rõ ràng rất không vui với chuyện này nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này cũng chỉ có thể nghĩ cách bù đắp lại thôi.


Tống Hữu Tài nhìn trước mặt còn chồng chất mấy sọt trà chưa rang xong đã thấy bực bội, "Ngày mai lái buôn tới thu trà rồi, chúng ta xử lý đám lá trà này trước rồi tìm thời gian nói chuyện với Vệ An sau. Bây giờ nó nắm cách làm trà sấy trong tay cũng phải cần chỗ dựa từ gia tộc, nói chuyện đàng hoàng thì nó sẽ về thôi."


"Phụ thân nói đúng, bây giờ chúng ta không thể làm mất lòng Vệ An thêm nữa, vẫn nên nghĩ cách kéo người về trước lại nói tiếp." Tống Vĩnh Phú xem như là bình tĩnh, bây giờ phương pháp sấy nằm trong tay Tống Vệ An, cho dù nói thế nào cũng phải bảo Tống Vệ An về lại nhà họ Tống mới được.


Tuy bà nội Tống không muốn cúi đầu mời Tống Vệ An về nhà nhưng Tống Hữu Tài và con trai lớn đều nói như vậy thì bà ta cũng chỉ có thể đồng ý thôi.


Nha sai tới thôn Nam nhìn thấy phần đất Tống Vệ An đã khoanh ra không khỏi xác nhận lại với hắn: "Chắc chắn muốn phần đất rộng như vậy sao?"


Mắt thường tính đại khái cũng gần hai dặm rồi.


Tống Vệ An thấy Đường Diệu Huy và mấy nha sai đều lộ ra ánh mắt khó hiểu, hắn không được tự nhiên gãi mặt. Ai bảo hắn tới từ thời đại tấc đất tấc vàng, rất cố chấp với đất đai, cho dù không dùng tới cũng muốn có bèn nói, "Chắc chắn cần lớn như vậy, làm phiền mấy vị."


Tống Vệ An nói rồi lấy hai mảnh bạc vụn từ trong túi ra đưa cho nha sai đi đầu, "Hôm nay làm phiền mấy vị đi một chuyến, đây là Tống mỗ mời mấy vị uống trà."


Đường Diệu Huy vốn cho rằng Tống Vệ An nhỏ tuổi không hiểu lễ nghĩa, đang định giúp hắn lót chút tiền uống trà lại không ngờ thằng nhóc này lại rất thông minh nên cũng yên tâm.


"Ha ha, có đâu, có đâu." Nha sai đi đầu nghe Tống Vệ An nói, nhận lấy bạc lập tức dẫn cấp dưới đi làm việc. Bởi vì đất thật sự quá rộng, mọi người bận việc cả buổi mới tính toán xong.


Đo đất xong, Tống Vệ An thấy đã sắp giữa trưa bèn mời nha sai và Đường Diệu Huy tới quán cơm ở trấn trên ăn một bữa, rồi mới đến nha môn làm giấy tờ, đợi giao bạc cầm giấy tờ đất cũng đã qua một buổi chiều.


Lúc hai người trở về thôn Trà Sơn đã là trời chiều ngả về Tây, không nghĩ tới mua đất lại lãng phí cả ngày trời, Tống Vệ An lại nói cảm ơn với Đường Diệu Huy mới vội vàng đi về nhà.


"Cả ngày nay ông đi đâu, không phải chỉ giúp thằng An khoanh mảnh đất thôi sao, tại sao đến bây giờ mới về đến, giữa trưa cũng không thấy bóng người về ăn cơm nữa." Lâm Quế thấy cuối cùng Đường Diệu Huy đã về tới nhà, không khỏi nhắc mãi.


"Không phải là vì chuyện này sao? Chạy một ngày đến bây giờ mới làm xong giấy tờ đất đây." Ông ấy cũng không ngờ sẽ mất thời gian đến vậy. Nhưng nói tới đất Tống Vệ An mua, Đường Diệu Huy không khỏi cảm khái, "Tôi nói chứ bây giờ người trẻ tuổi giỏi thật đấy, thằng An vung tay một cái đã muốn hai dặm đất, chỉ cần đo đạc cũng mất một buổi sáng, có lẽ sau này nhà nó là lớn nhất thôn chúng ta đấy."


"Hai dặm? Không phải nó chỉ xây nhà thôi sao, muốn mảnh đất lớn như vậy làm gì?" Lâm Quế vừa nghe đã hoảng sợ. Một nhà trong thôn chỉ cần nửa mẫu đất là quá lắm rồi, mà hai dặm cũng sắp gần hai mẫu, "Hai dặm thì cần đến bao nhiêu bạc chứ?"


"Mười tám lượng." Đường Diệu Huy cũng bị con số này dọa sợ, mười tám lượng đã có thể mua được một mẫu ruộng loại tốt nhất rồi.


"Chậc chậc, đúng là sư phụ trà sấy không giống người thường, ra tay là mười tám lượng mà không thấy đau lòng." Lâm Quế nghe tới nhiều bạc như thế cũng không khỏi hâm mộ.


Ôn Nhạc đã nấu xong đồ ăn vẫn không thấy Tống Vệ An về, hơi sốt ruột đến ngoài cửa chờ, mãi đến khi thấy bóng dáng Tống Vệ An xuất hiện ở đầu thôn Nam mới vội vàng đi tới đón hắn, "Đương gia, sao đi lâu vậy? Mọi chuyện có suôn sẻ không?"


Y lo lắng đối phương lên trấn trên lâu như vậy, có phải gặp phải chuyện phiền phức gì không.


"Yên tâm đi, rất suôn sẻ. Xem này, đây là giấy tờ đất của nhà chúng ta." Tống Vệ An cười tủm tỉm lấy giấy tờ đất từ trong túi áo ra đưa cho Ôn Nhạc xem. Đất đai ở nơi này đúng là rất rẻ, mười tám lượng đã có thể mua được một mảnh đất lớn như vậy.


Ôn Nhạc cầm giấy tờ đất trong tay xem tới xem lui, cho dù không hiểu chữ trên đó viết gì cũng vô cùng mừng rỡ, "Tốt quá, đương gia thật tốt."


"Ha ha, ngươi là nói đất tốt hay đương gia tốt?" Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc vui mừng tới nói năng lộn xộn, không khỏi trêu chọc y.


Ôn Nhạc nhìn giấy tờ đất trong tay lại ngẩng đầu nhìn Tống Vệ An, cười vô cùng xán lạn, "Đều tốt!"


Tống Vệ An bị dáng vẻ của y chọc cười, vươn tay khẽ xoa đầu y, "Đợi lớp học trong thôn xây xong, ngươi cũng theo học, về sau là có thể xem hiểu chữ trên đó viết cái gì."


Ôn Nhạc nghe thấy Tống Vệ An nói như vậy, bàn tay đang cầm tờ giấy khẽ run lên, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, "Đương gia, nói thật sao? Ta cũng được đi sao?"


Tống Vệ An nhìn thấy trong đôi mắt hạnh của Ôn Nhạc tỏa ánh sáng ngời, hắn vươn tay nhéo quai hàm của y. Bây giờ, thằng nhóc này ngày càng tươi sống hơn, biểu cảm trên mặt cũng phong phú không ít, "Đương nhiên là thật, đương gia của ngươi có khi nào gạt ngươi chưa? Đi thôi, chúng ta mau về ăn cơm, ta đói sắp chết rồi."


"Vâng, đi mau, đi mau. Đồ ăn đã nấu xong, vẫn còn nóng hổi." Ôn Nhạc nghe thấy Tống Vệ An bảo đói vội vàng kéo hắn chạy nhanh về phía nhà.


Đương nhiên là y tin tưởng đương gia của mình, từ trước đến nay Tống Vệ An vẫn luôn nói một không hai, cũng là do vậy mới khiến y nghe đối phương nói mới có thể kích động đến thế.


Ngày ba tháng tư, đoàn xe của lái buôn từ sáng sớm đã vào thôn, bắt đầu thu mua lá trà trong nhà từng hộ dân, thôn Trà Sơn lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngày này đối với người dân thôn Trà Sơn mà nói chính là ngày vui vẻ nhất, bởi vì nhà nào cũng có thu nhập.


Nhà họ Tống tới gần chạng vạng ngày hôm qua mới rang xong đám lá trà cuối cùng, đuổi kịp ngày thu trà.


Hôm nay, Tống Hữu Tài khó được đặt điếu thuốc xuống, sáng sớm đã chờ ở nhà chính, mãi đến khi trước cổng lớn có xe ngựa dừng lại mới dẫn người nhà ra đón, "Quản sự Dương, năm nay tới sớm thật, mau vào nhà ngồi."


"Năm nay được mùa, khí hậu mấy hôm hái trà không tệ, cho nên tôi mới không khỏi vội vàng tới đây này." Quản sự Dương vừa nói vừa đi theo Tống Hữu Tài vào nhà.


Quản sự Dương thấy trong nhà chính xếp chồng từng bình lá trà, trên mặt mang theo chút ý cười nói: "Tôi nói này anh Tống, lá trà nhà các anh năm ngoái không ổn thật, tôi nể tình nghĩa bao năm của chúng ta mới tin anh không cần kiểm tra cẩn thận, kết quả bên trong lá rách cành gãy gì cũng có, hại tôi mất mặt trước ông chủ cho nên năm nay anh đừng hòng lừa gạt tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top